Chương trước
Chương sau
Châu Đại Thành từ bên trong đi ra, hung dữ nhìn chằm chằm ba người họ.

Ly hôn?

Sao có thể để cái cây rụng tiền này rời đi chứ?

Tống Tư nghe xong lời này của gã, da đầu lập tức tê dại, cơ thể vô thức run lên, nỗi sợ hãi đã khắc sâu vào xương tủy, trở thành phản ứng theo bản năng.

Châu Đại Thành cầm hai tờ giấy hôn thú màu đỏ trong tay, khẽ đong đưa, vẻ mặt đắc ý.

“Anh đã bạo hành chị tôi. Những vết sẹo trên người chị ấy là bằng chứng và cả nhà chúng tôi là nhân chứng. Chúng tôi hoàn toàn có thể tố cáo anh ra tòa. Bây giờ nhà họ Tống giàu có rồi, không ngại tìm luật sư. Đến lúc đó, quan tòa sẽ kết tội anh có hành vi bạo lực gia đình trong hôn nhân. Cho dù chỉ là vài năm tù nhưng để xem anh có bao nhiêu tiền để đấu với chúng tôi. Anh vẫn nên tự lượng sức mình đi.”

Tống Thiển mới chỉ là một học sinh trung học, nhưng cô dám cá rằng một người mù luật như Châu Đại Thành sẽ không hiểu những kiến ​​thức này.

Nói đến việc vào đồn cảnh sát, sắc mặt Châu Đại Thành thay đổi.



Tống Thiển đổ thêm dầu vào lửa: “Tôi biết anh chắc chắn sẽ không sợ, chỉ cần ở tù vài năm, cùng lắm thì lúc ra tù trắng tay mà thôi. Nhưng mà anh cũng biết có một vài người chết trong tù là chuyện bình thường.”

Châu Đại Thành không khỏi lo sợ, nhưng không phải vì chuyện này, gã nhớ tới mấy năm trước mình phạm tội giết người, đến giờ vẫn chưa bị phát hiện, đã trốn nhiều năm như vậy, nhất định không thể bị bắt được.

Một chiêu bốn lạng địch ngàn cân* vừa tung ra, mọi chuyện đều dễ thương lượng hơn nhiều.

* Bốn lạng địch ngàn cân: một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương, mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất

Tống Thiển thấy gã không hiểu luật và sợ vào tù nên lúc này hù dọa đủ thứ.

Cuối cùng, nhà họ Tống hứa sẽ cho gã một số tiền, đổi lại gã sẽ không bao giờ làm phiền Tống Tư nữa.

Lấy được giấy chứng nhận ly hôn.

Nhà họ Tống mới thực sự thực sự yên ổn.



Vì sống gần nhau nên Tống Thiển thỉnh thoảng lẻn vào tiệm may của nhà họ Châu để nhìn thiếu niên liều lĩnh ngốc nghếch cầm vải đi theo sau sư phụ hoặc một thiếu niên khác.

Không hề mở miệng nói chuyện, nếu khách cần đóng gói đồ thì nhanh chóng đóng gói cẩn thận rồi giao cho khách.

Sao có thể ngờ được đây sẽ là một ông chủ quyết đoán, tàn nhẫn và độc trong tương lai chứ.

Tống Thiển đứng ngoài cửa nhìn anh.

Anh đang cúi đầu kiểm kê đồ đạc.

Cũng không chịu ngẩng lên, không sợ bị đau cổ sao?

Dương Đào từ phía sau bước vào, vén rèm lên thì nhìn thấy cô đang mỉm cười ngốc nghếch.

Anh ta đi đến cạnh Hạng Loan Thành, ra hiệu bằng ánh mắt cho anh, ý nói cô đã đến rồi.

Hạng Loan Thành gật đầu, tiếp tục việc đang làm dở.

Thật ra anh đã biết từ lúc cô vừa đến, nhưng anh muốn xem cô sẽ làm gì.

Cuối cùng, cô không làm gì cả, chỉ nhìn anh rồi cười ngây ngô.

Dương Đào thầm nói anh ngốc rồi dắt Tống Thiển vào, hỏi đùa cô đến làm gì.

Tống Thiển chỉ trả lời ngắn gọn: “Em đến tìm Thập Thất.”

Dương Đào không ngờ cô lại thừa nhận thẳng thắn như vậy. Thời đó, chỉ cần nhìn nhau thì nam nữ đều sẽ đỏ mặt, nhưng hai người này có vẻ tiến triển nhanh hơn những người khác.

“Em chuẩn bị thi vào cấp ba à?” Dương Đào chưa từng đi học, từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, sau đó được sư phụ nhận vào làm.

Có cơm ăn, áo mặc đã là một vấn đề nan giải chứ nói gì đến chuyện đi học.

“Ừm, vẫn còn hơn một tháng.” Tống Thiển cố ý hạ giọng để không làm phiền Hạng Loan Thành.

“Vậy em nên chăm chỉ đọc sách, sau khi ra trường sẽ dễ tìm được việc làm.”

“Vâng, em sẽ chăm chỉ.”

“Đi học có vui không?”

“Vui chứ, thầy cô và các bạn đều tốt.”

Người thiếu niên đứng bên quầy gảy bàn tính lạch cạch, âm thanh vang lên lớn đến nỗi khiến người khác biết được người đó đang không vui.

Dương Đào bật cười, trêu ghẹo: “Lần sau nói chuyện đi, củi ở sân sau còn chưa chặt xong. Xem ra đồ ăn hôm nay cũng không cần thêm dấm đâu.”

Hạng Loan Thành nhướng mày nhìn anh ta, ném cây bút trong tay xuống.

Cây bút lăn tròn và rơi thẳng xuống đất.

Tống Thiển cười nghiêng ngả, cảm thấy Hạng Loan Thành thời thiếu niên có chút đáng yêu.

Hạng Loan Thành ngẩng đầu nhìn cô, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, bầu không khí có phần ngượng ngùng.

Tống Thiển nhịn cười, nghĩ tới hôm nay mình đến có việc chính đáng thì tỏ ra nghiêm túc, hỏi: “Thập Thất, sinh nhật của cậu là ngày nào?”

Hạng Loan Thành tiếp tục cúi đầu tính sổ sách. Bởi vì Dương Đào không biết chữ nên sư phụ đã dạy anh mấy cách tính toán đơn giản để sau này anh kiểm tra sổ sách trong tiệm.

Anh không nói, nhưng Tống Thiển đã biết ngay từ đầu, chẳng qua là muốn anh chuẩn bị một chút.

Xem lịch, hôm nay đã là mùng 10, còn một tuần nữa là đến 17, hôm đó vừa hay là chủ nhật.

Tống Thiển trêu anh: “Tháng giêng? Tháng hai?… Tháng tám?… Tháng mười hai?”

Cô liệt kê đủ mười hai tháng từ đầu đến cuối, chỉ có tháng năm là không nhắc đến.

Giọng cô ngọt ngào, mềm mại, lại có chút tinh nghịch, như một làn gió xuân dịu dàng lướt qua tai, khiến lòng anh ngứa ngáy.

Hạng Loan Thành ngoài mặt không có phản ứng gì, nhưng anh biết sổ sách phải tính lại lần nữa rồi.

Từ số đầu tiên đã sai.

Tống Thiển không biết gì cả, vẫn nói chuyện phiếm với anh, nhìn đông nhìn tây trong tiệm.

Đôi mắt cô linh động, quan sát khắp nơi, đột nhiên bị chuỗi hạt trên cổ anh hấp dẫn.

Ngay khi cô định đưa tay ra chạm vào, anh lại né tránh theo bản năng.

Tống Thiển hiểu ý rút tay về, lẩm bẩm: “Keo kiệt! Nhìn một chút cũng không được.”

Hạng Loan Thành đưa tay ra sau, chuyển chủ đề: “Sao cô không đoán là tháng năm?”

Đã biết rồi.

Tống Thiển mỉm cười ranh mãnh, mũi chân khẽ chạm vào mũi giày của anh: “Tôi quên rồi.”

“Ngày 17 tháng 5.”

“Ngày 17 tháng 5 là gì?” Tống Thiển nở nụ cười tinh nghịch, giả ngốc để dụ anh nói thêm mấy câu nữa.

“…” Hạng Loan Thành cúi đầu.

“Được rồi, tôi nhớ rồi.”

“Ừm.”

Hạng Loan Thành khép quyển sổ này lại rồi mở một quyển sổ khác ra, không để ý đến cô nữa.

Tống Thiển lần lượt đi xem các kệ hàng, cô không hiểu gì về vải vóc, chỉ dựa vào xúc cảm của mình để đoán.

Hạng Loan Thành thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng cô chỉ tập trung nghiên cứu nên không nhận ra.

“Này, Thập Thất, đây có phải là vải bông nguyên chất không? Cảm giác thật thoải mái.” Tống Thiển chỉ vào một mảnh vải trắng có đường vân sẫm màu hỏi anh, không hẳn là tò mò mà do cảm thấy căn phòng quá yên tĩnh.

“Không phải.” Hạng Loan Thành liếc mắt nhìn, nhanh chóng phủ nhận rồi cúi đầu xuống.

“Ồ.”

Được rồi.

Tống Thiển lại dạo quanh, tự tìm niềm vui cho mình.

Lát sau, mùi thức ăn từ sân sau bay ra, cô ngước nhìn đồng hồ đối diện cửa, thấy đã điểm gần mười một giờ.

“Thập Thất, tôi về đây.” Tống Thiển vui vẻ nhảy chân sáo rời đi.

Cửa hàng đã yên ắng trở lại.

Lúc này, Hạng Loan Thành lật sổ sách ra trang đầu tiên rồi tính lại từ đầu.

*

Ngày xuân trôi nhanh, loáng cái đã qua một tuần. Mấy ngày nay, Tống Thiển giấu mọi người đi mua những tấm giấy cứng nhỏ nhiều hình dạng khác nhau, trốn trong phòng xếp sao và gấp hàng nghìn con hạc giấy.

Ban đầu cô định làm một cái bánh sinh nhật giống thời hiện đại, nhưng không có lò nướng và bơ nên đành thôi.

Tống Thiên Tứ không biết ý định của cô, thấy ngày nào ăn cơm xong cô cũng về phòng không nói lời nào thì nghĩ rằng cô đang ôn tập nên không dám quấy rầy.

Rốt cuộc, chỉ còn một tháng nữa.

Không phải Tống Thiển không lo lắng, thực ra cô đã làm hầu hết các đề thi vào cấp ba những năm trước, phần lớn đều không khó, lần nào cô cũng làm được cao hơn đề mô phỏng mười mấy điểm.

Lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác làm học sinh giỏi, cũng có chút tự hào.

Cô cũng không tự tin một cách mù quáng, mỗi ngày trước khi ngủ cô đều kiên trì đọc một quyển sách, một tháng trước kỳ thi, cô bắt đầu ôn tập lại lần nữa.

Ngày 17, lất phất mưa, sắc trời u ám khiến lòng người trĩu nặng.

Tống Thiển dậy sớm, xâu hết thành quả làm việc chăm chỉ mấy ngày nay của mình lại.

Để không làm ướt thùng carton, Tống Thiển nhờ Tống Thiên Tứ che ô và đưa mình đến đó.

Cậu hơi miễn cưỡng, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Tránh vũng nước nhỏ, cẩn thận suốt cả đoạn đường, chậm rãi đi đến tiệm may.

Khi đến tiệm, Hạng Loan Thành đang phủi bụi trên mấy cuộn vải.

Từng chút một, những hạt bụi bé xíu bay vào không khí rồi mất hút.

Vì thời tiết nên trong nhà cũng bốc mùi ẩm thấp.

Anh đứng trong góc khuất, lặng lẽ làm việc.

Nhưng Tống Thiển đột ngột xông vào, phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng.

“Thập Thất, Châu sư phụ và Dương Đào đâu?”

Lúc này là buổi trưa, lẽ ra phải có ba người cùng nhau trông tiệm, nhưng bất ngờ thay, anh là người duy nhất.

“Đi ra ngoài rồi.”

“Ồ! Mấy giờ họ mới về? Một mình cậu đã ăn cơm chưa?”

“Không biết. Ăn rồi.”

Anh luôn tỏ ra lạnh lùng và xa cách, nhưng mọi chuyện đã tốt hơn trước rất nhiều.

Tống Thiển tiếp tục hỏi, “Cậu đoán xem hôm nay tôi đến đây làm gì.”

“…”

Không có hồi âm, anh vẫn bận rộn với công việc của mình, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn cô.

Tống Thiên Tứ, người miễn cưỡng bước vào cửa, vừa bước qua ngưỡng cửa đã nhìn thấy chị gái mình đang bám lấy tên nhóc kia, nói chuyện một mình.

Vấn đề là, anh không trả lời cô.

Tống Thiên Tứ tỏ vẻ tức giận, khoác vai Tống Thiển kéo ra ngoài. Cậu thật sự không hiểu, tên nhóc thối này có gì tốt mà ngày nào chị cậu cũng muốn gặp hắn thế?

“Tóc, tóc, tóc. Em nhẹ chút…”

Tống Thiển hoàn toàn bị kéo ra cửa. Tống Thiên Tứ xuống tay không biết nặng nhẹ, kéo một phát đứt cả một nhúm tóc của cô.

Tống Thiên Tứ lúc này mới buông tay. Hạng Loan Thành vừa mới nhấc chân lên đã thu lại, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người.

“Em làm gì vậy? Chị vừa mới tới mà.” Tống Thiển hất tay cậu ra, vừa làu bàu vừa đưa tay sửa sang lại đầu tóc và quần áo.

Tống Thiên Tứ cũng không muốn nói cho cô biết lý do mình tức giận.

“Được rồi, được rồi. Chúng ta sẽ về sớm thôi.” Tống Thiển nghĩ cậu chỉ đang cáu kỉnh, không muốn ở lại đây, cho nên trấn an mấy câu rồi bảo cậu tìm một cái ghế để ngồi.

Cô đưa chiếc hộp đến trước mặt Hạng Loan Thành, ánh mắt mong chờ bảo anh mở ra.

Hạng Loan Thành vẫn duy trì tư thế ban đầu của mình.

Tống Thiển nghiêm túc nói: “Cậu mở nó ra đi, chắc chắn có niềm vui bất ngờ.”

Tống Thiên Tứ ở đằng kia càng khó chịu hơn, tức giận đá ngã một cái ghế khác.

Tống Thiển quay đầu liếc cậu một cái, ý bảo yên lặng.

Hạng Loan Thành chậm rãi tháo dây ruy băng, vừa mở ra đã thấy bên trong là hàng nghìn con hạc giấy, xung quanh có vài ngôi sao nhỏ, đủ màu sắc.

“Sinh nhật vui vẻ!” Tống Thiển cười cong mắt, hàng mi dài khẽ rung như quạt. Rõ ràng là một ngày mưa nhiều mây, lại như mặt trời tỏa ra ánh sáng ấm áp rực rỡ.

“Nghe nói gấp một nghìn con hạc giấy có thể biến một điều ước thành hiện thực. Cậu nhắm mắt lại đi.” Tống Thiến kích động thúc giục, háo hức như sinh nhật của chính mình.

“Thật sự rất linh nghiệm đó!” Thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô tưởng rằng anh không tin, cố gắng thuyết phục anh.

“Nhanh lên! Nếu không vận may của người được chúc mừng sinh nhật sẽ mất đấy!”

Hạng Loan Thành trước giờ không tin vào mấy thứ này, nhưng vẫn từ từ nhắm mắt lại. Trong nháy mắt đó, trong đầu anh đều là lúm đồng tiền xinh đẹp.

Cô không biết anh đã ước gì, nhưng cô thấy khóe miệng anh vô thức cong lên.

Chắc hẳn đó là một nguyện vọng rất tốt đẹp.

Trên đường về, trời hiếm khi quang đãng, gió thổi vào mặt mát rượi.

Đêm ấy, có một vầng trăng nhỏ xuất hiện trong giấc mơ.



Tác giả có lời muốn nói:

Vừa viết vừa gào thét

Sau này sẽ chỉ càng ngày càng ngọt, chính là loại ngọt chết người không cần đền mạng

(Không biết các bạn thấy thế nào, nhưng tên nhóc thối đáng thương đến tận bây giờ mới được nếm chút ngon ngọt)

Cậu ấy chưa hiểu tình yêu, cần được khai sáng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.