Vụ Nùng Nùng bước trên bậc thềm, mặc dù cảm thấy hơi căng thẳng và không quen nhưng vẫn ngẩng đầu đối diện với cái nhìn chăm chú của Ninh Mặc, vì căng thẳng mà tay cầm bó hoa cũng âm ẩm.
Không thể phủ nhận, cô luôn cảm thấy căng thẳng khi gặp Ninh Mặc, cho dù là tám năm trước hay là tám năm sau.
Vụ Nùng Nùng vắt hết óc để nghĩ nên dùng lời lẽ gì để chào hỏi, còn Ninh Mặc thì trông thật ung dung, dường như không buồn nghĩ xem nên dùng câu chuyện gì mà nói. Điều này làm cho Vụ Nùng Nùng có ý nghĩ muốn ném hoa vào mặt anh.
May mắn thay, đúng lúc ấy cửa mở ra.
“Nùng Nùng, Ninh Mặc, mời vào, mời vào.” Phong Tử La ấm áp nói với Vụ Nùng Nùng: “Nghĩ em không lái xe nên chị đã đặc biệt nhờ Ninh Mặc đón em cùng đến.” Xem ra Phong Tử La rất thích thú vì sự sắp đặt quá tri kỷ của mình.
Ninh Mặc nghiêng người rất lịch thiệp mà tránh ra nửa bước, nhường Vụ Nùng Nùng vào cửa trước.
Vụ Nùng Nùng hất mạnh mái tóc, đi thẳng vào cửa không buồn quay đầu, đuôi tóc giận dữ quét qua gò má Ninh Mặc, xem như là chút xíu trả thù vậy.
Cô không thể nói với Phong Tử La rằng Ninh Mặc vốn không đi đón cô. Cô không thể hỏi Ninh Mặc tại sao không đi đón mình, quan hệ giữa hai người xấu hổ như vậy, Ninh Mặc không đến mới là đúng lẽ. Nhưng chính vì cái sự đúng lẽ ấy khiến cho Vụ Nùng Nùng tức giận mà không có chỗ trút.
Tiểu Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/8-gio-ruoi-yeu-em-nho-em/89846/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.