Ninh Mặc đỡ Vụ Nùng Nùng đến phòng bệnh, cởi giày rồi đắp chăn cho cô, “Em nghỉ đi, chúng ta chờ kết quả.”
Kết quả được đưa ra rất nhanh, khi y tá mang đến, Vụ Nùng Nùng phát hiện bàn tay nhận giấy kết quả của Ninh Mặc có đôi chút run run.
Anh nhìn lướt qua, đi tới ngồi bên cạnh Vụ Nùng Nùng, cúi đầu, hôn lên trán cô, “Nùng Nùng, chúng ta có con rồi.”
Vụ Nùng Nùng bắt lấy tờ giấy, cũng không biết nên vui mừng hay là sầu muộn nữa.
“Sao anh biết là con của chúng ta? Em và anh cũng không có…” Vụ Nùng Nùng liều chết không chịu nhận.
Ninh Mặc mỉm cười, “Hửm, chẳng lẽ ngày mừng thọ bố anh, người anh bắt nạt sau khi say rượu không phải là em?”
Vụ Nùng Nùng đỏ mặt, nhưng anh đổ tất cả mọi lỗi lầm lên người mình, cô lại tìm được bậc thang xuống nước, “Anh cũng biết là anh bắt nạt em?”
Ninh Mặc không nói gì, chỉ cười nhìn cô, ánh mắt như hồ nước đó dường như muốn nhấn chìm Vụ Nùng Nùng, tự nhiên Vụ Nùng Nùng không thể vướng vào vấn đề này, nếu không người khó xử chính là bản thân cô.
“Sao anh biết được đó chắc chắn là con của anh?” Mặc dù thời gian mang thai khoảng năm tuần, nhưng ngay sau hôm đó Vụ Nùng Nùng đã bay đi Mỹ.
“Vậy em nói xem có phải con của anh không?” Ninh Mặc vừa nói vừa lấy gối đệm lưng cho Vụ Nùng Nùng, để cô ngồi thoải mái hơn.
Tuy rằng xa cánh nhau rất nhiều năm, nhưng anh vẫn hiểu Vụ Nùng Nùng.
Năm đó Vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/8-gio-ruoi-yeu-em-nho-em/1841543/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.