Edit: Tiểu Dương
đuong2Cho dù thế nào, sau khi vui cười vài câu như vậy, không khí cuối cùng cũng trở nên hòa hợp. Dường như giữa Vụ Nùng Nùng và Ninh Mặc đã rất lâu rồi không hòa hợp đến thế.
Tiếng “Tinh tinh” truyền lại từ ban công, Vụ Nùng Nùng đang muốn đứng dậy, thế mà có người động tác còn nhanh hơn cô, đã ôm quần áo đi ra.
“Có móc áo không?”
Vụ Nùng Nùng đỏ mặt nhảy lên, “Cứ để em tự phơi.” Vụ Nùng Nùng tinh mắt trông thấy một thứ hình tam giác ren đỏ trong đống quần áo.
“Ừ.” Ninh Mặc đặt quần áo xuống, rồi lại thu quần áo đã khô ở ban công vào.
Vụ Nùng Nùng cẩn thận quan sát những thay đổi xung quanh, lúc này tinh thần mới được thả lỏng, bốn phía đều gọn gàng hơn nhiều, ngay cả gối dựa trên sô pha cũng được dựng ngay ngắn rồi, là cách sắp xếp mà Ninh Mặc quen làm.
Vụ Nùng Nùng gần như có ảo giác rằng thời gian lại quay ngược về rất lâu, rất lâu trước đây.
Khi đó, Ninh Mặc cứ khăng khăng sau này họ sẽ sống ở căn hộ, một căn hộ nho nhỏ có hai gian phòng, vốn không phải là biệt thự vườn mà Vụ Nùng Nùng và Ninh Mặc từng ở.
Nhưng Ninh Mặc vẫn cứ kiên quyết, nói như vậy mới có cảm giác gia đình, khoảng cách giữa hai người luôn rất gần.
Chuyện này, Vụ Nùng Nùng tranh cãi kịch liệt ra sao cũng không làm nên chuyện.
Vào thời điểm đó, Ninh Mặc luôn ép cô làm đủ loại công việc gia đình, cái tên mỹ miều chính là “Chia xẻ”, công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/8-gio-ruoi-yeu-em-nho-em/1841542/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.