Trong giấc mơ sâu, Thiếu Thời lang thang đi về một nơi trong tiềm thức.
Đó là một ngôi nhà cũ thuộc vùng ngoại ô thành phố.
Thấy chiếc Dream của bố dựng trước sân sau hai ngày hai đêm bố đi làm nhiệm vụ. Cậu bé Thời mừng lắm, rón rén bước lên bậc tam cấp, định mở cửa cho bố niềm vui bất ngờ. Đang khẽ khàng đặt tay lên tay nắm, Thiếu Thời nghe tiếng quát thật lớn.
"Thiếu Bá Thanh! Tao hỏi lại lần cuối, mày có sửa kết quả giám định không?"
Giọng trầm ấm điềm tĩnh của bố: "Thục Yên, tôi phải nói thêm bao nhiêu lần ông mới tin đây? Vụ án mạng bên cầu sông Chùa không phải tôi khám nghiệm!"
"Mày giỡn mặt tao hả? Cả tỉnh này ai không biết chỉ có một trung tâm pháp y!"
"Nhưng điều đó không có nghĩa là trong trung tâm chỉ có mỗi mình tôi làm giám định viên!"
Qua khe hở, Thiếu Thời thấy một người đàn ông cao to đứng quay lưng về phía bố.
"Phẹt!" Ông ta bất ngờ phun một bãi nước bọt xuống sàn. Cất tiếng gầm gừ: "Thằng chóa, tưởng ông mày là trẻ sơ sinh hả?"
"Thục Yên! Lời tôi nói là sự thật! Tin hay không thì tùy! Nhưng làm ơn thả vợ tôi ra! Cô ấy chẳng liên quan gì cả!"
"Thế tao có liên quan đến án mạng đó không mà tụi mày truy nã tao hả? Còn ép vợ tao lên đồn làm mồi câu tạo?
Tao nói cho mày biết, muốn gặp lại người thân hãy ngoan ngoãn sửa lại kết luận. Trả lại sự trong sạch cho tao và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-lam-vo/3623338/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.