Đây là lần thứ hai, Thục Uyển có mặt ở phòng này. Dù không còn lạ lẫm với mớ dây nhợ và thiết bị máy móc. Nhưng ngay từ lúc một thân ảnh mỏng manh ẩn dưới chiếc giường bệnh nhân, một đôi mắt nhắm nghiền, một gương mặt tái nhợt và mấy sợi dây gắn lên người cô gái nhỏ đập thẳng vào mắt Thục Uyển, cô không cầm được nước mắt.
Cô đưa tay bưng mặt, tránh tiếng nấc nghẹn ngào vừa vỡ òa.
Lòng đau. Tim càng đau. Cô áp má mình lên đỉnh đầu cô gái. Khẽ khàng hôn trộm vào mái tóc.
Thiếu Thời à, em thương chồng lắm! Thương rất nhiều...Thương cũng rất lâu. Tình cảm em dành cho anh không đơn giản chỉ là tình yêu trai gái. Mà nó sâu nặng hơn rất nhiều lần. Có lẽ đó là tình thương phu thê, chồng nhỉ?
Có phải anh cũng như em? Nên hết lần này đến lần khác anh vì em mà vất vả, vì em mà chịu đau đớn thay em?
Em yêu anh, yêu con gái chúng ta! Hãy vì mẹ con em mà gắng sức nghe anh?
Mặc cô nỉ non, mặc cô thương xót. Cô gái nhỏ vẫn lặng thinh vùi sâu dưới lớp ga trång.
"Thiếu Thời à..." Chỉ gọi được một cái tên...Rồi lại ôm mặt. Cô không kiềm được tiếng nấc nữa rồi!
Giờ khắc này, ai đó yêu hay không yêu ai đó, không còn quan trọng đối với cô nữa. Cả tâm trí cô chỉ thiết tha duy nhất một điều: Thiếu Thời mau tỉnh lại.
Bàn tay cô run rẩy chạm nhẹ vào một cánh tay trần. Nó quá mỏng để mang thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-lam-vo/3623337/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.