Thục Uyển nhắm mắt tự thưởng, hưởng thụ chút cảm giác làm chồng. Cô những tưởng bao đau nhức ở thân thể làm việc quá đà sẽ tan biến theo bàn tay xoa bóp kia. Nhưng không phải vậy!
Ngay lúc mấy móng vuốt vượt quá đà cánh tay chạm đến làn áo trước ngực, cánh tay phải cô bất ngờ vung lên. Đó là phản xạ. Vô tình làm trúng bên má cô trợ lí.
"Ối!" Cô ta là một tiếng, đưa tay ôm mặt, mắt mở to nhìn sững vào sếp.
Thục Uyển chưa kịp mở mắt để nói tiếng xin lỗi vì hành động hơi vũ phu vừa rồi. Cô đã nghe tiếng thút thít.
"Sếp, Minh Nguyệt biết lỗi rồi! Từ nay, em hứa nhất định không tái phạm!"
Ủa, là sao?
Thục Uyển thu tay ngồi thẳng lưng, nhìn em bé ba quỳ gối, cúi đầu trước mặt.
"Em biết, có ý định tơ tưởng không an phận là phạm vào điều tối kị của anh. Anh tha cho em nốt lần này nha! Em còn mẹ già, cha yếu không thể mất việc vào lúc này được!"
Phạm vào điều tối kị à?
Dù có đầu heo thì Thục Uyển cũng thừa hiểu. Cô tầng hằng lấy giọng cao cao tại thượng: "Cô biết tôi ghét nhất là gì không?"
"Dạ biết.""Nói!"
"Phụ.. nữ chạm vào người anh!"
Ồ! Sạch sẽ đến thế cơ à?
Thục Uyển ngỡ ngàng đến khó tin. Nói vậy giữa lão và cô trợ lí luôn mang theo chiếc váy ngủ đi làm...không có gì mờ ám?
"Anh đừng nhìn em bằng ánh mắt soi dấu vết đó, em thề từ giờ bỏ ý định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-lam-vo/3618038/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.