Khê Nguyệt đầu óc hiện tại mông lung, ngay cả bản thân còn thật sự cho rằng những lời này không xuất phát từ hắn. 
"Hức... anh say rồi, đừng nói..." 
Lôi Nghị Tước nghe cô nói câu này thì khẽ cười, hắn không say, một chút cũng không. Nếu có thì đều bị cô mê hoặc đến không thế khống chế được chính mình. 
Hắn đưa tay, khiến cô cảm nhận rõ bàn tay tà ác kia vờn đến nơi bí mật mẫn cảm, nhẹ nhàng vuốt ve như thể nâng niu báu vật. 
Đôi chân cô cong lên, ngay cả ngón chân cũng co quắp lại. 
Lôi Nghị Tước đảo người, thân hình săn chắc thượng ở phía trên, ánh mắt nhìn cô đục ngầu ngọn lửa vô hình muốn bùng cháy thật lớn. 
Giờ phút này, Khê Nguyệt không còn bộ dáng một người phụ nữ trưởng thành đủ sự tỉnh táo như trên thương trường nữa, cô đơn thuần chỉ là một cô gái nhỏ run rẩy dưới ma lực của hắn, từng chút một bị thao túng mà dẫn dăt. 
Dáng vẻ này của cô, thật sự chỉ khiến Lôi Nghị Tước muốn yêu thương nhiều hơn. 
Hắn muốn có được cô, có được trái tim của người con gái này. 
"Nhìn cho kỹ, tôi là Lôi Nghị Tước. Sau đêm nay, tôi đã thành người của em, tốt nhất đừng xài xong rồi lại vứt bỏ như lần trước nữa!" 
Khê Nguyệt còn mơ màng, cô chỉ khẽ gật gù trước câu nói của hắn, không rõ chính bản thân mình đã nghe hết bao nhiều. 
Cho đến khi, thứ vật nam tính lại cương cứng chạm vào nơi mềm mại, cô mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-chung-giuong-voi-ke-thu/3721754/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.