Khoảnh khắc Lôi Nghị Tước nói câu này, Khê Nguyệt không tránh khỏi sự hoảng loạn mà nhìn hắn, ánh mắt nhập nhèm ánh nước đến mức đáng thương.
Nghị Tước quả thật là tên bỉ ổi nhất cô từng gặp!
Hiện tại, bản thân Khê Nguyệt là con mồi vậy mà lại ngu ngốc không biết.
Bàn tay nhỏ nhắn run rẩy, áp trên bả vai rắn chắc của Lôi Nghị Tước. Trong lúc chưa kịp nhìn nhận, người đàn ông đã tiếp tục thực hiện ham muốn của bản thân, đầu lưỡi cúi xuống mà dây dưa với bầu ngực.
"A..."
Khê Nguyệt không nén nối khoái cảm mà bật lên tiếng la, bàn tay bấu chặt lấy bả vai hắn, cảm xúc như thể tuôn trào.
Xung quanh giờ phút này, mùi pheromone riêng biệt của Lôi Nghị Tước xen hòa với mùi hương dịu nhẹ của cô tạo nên thứ khoái cảm tựa một liều thuốc kích tình.
Lôi Nghị Tước ham muốn dụi lên bầu ngực, chóp mũi kiêu ngạo không ngừng hít lấy hơi thở cảm nhận sự run rẩy của cô. Bàn tay hắn nhẹ nhàng mân mê đường nét trên da thịt non nớt từng chút một hưởng thụ, hòng muốn tiến đến những nơi mẫn cảm yếu ớt.
Chiếc váy Khê Nguyệt ban nãy chỉ đơn thuần bị kéo xuống để lộ thân trên trần trụi, bên dưới vẫn còn lớp vải khuất góc cản nơi u cốc thần bí. Bàn tay Lôi Nghị Tước muốn dứt khoát đem tháo ra thì đã bắt gặp cái cản tay của
Khê Nguyệt, cô cất giọng nài nỉ đáng thương.
"Đừng... tôi mới mua, chiếc váy cũng rất đắt..."
Hắn ngẩng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-chung-giuong-voi-ke-thu/3721753/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.