Lôi Nghị Tước cẩn thận bế Khê Nguyệt đặt vào bên trong xe, hiện tại cô đã ngất đi, ngay cả đôi mắt cũng khép chặt, hàng lông mi dài thấm nước mắt, biểu hiện vô cùng không thoải mái. 
Ban nãy thấy được sự lo lắng của Giang Thừa Tân, Lôi Nghị Tước càng ôm chặt Khê Nguyệt hơn, thậm chí vùi cô vào lòng hắn, tránh để Giang Thừa Tân có ý đồ xấu. 
Nhưng Lôi Nghị Tước chưa định hình được, thực chất người có ý đồ xấu là hắn mới phải. 
“Ngu ngốc như tên họ Giang, vậy mà lại muốn giành giật người với tôi. Khê Nguyệt, mắt nhìn người của cô thật kém cỏi.” 
Lôi Nghị Tước vừa nói, sự tức giận biểu thị rõ ràng, qua đó còn là ngọn lửa ghen tuông vô hình như muốn bùng cháy. 
Không lâu sau, trợ lý Phong đã trở ra xe. Chiếc xe lăn bánh, cứ thế di chuyển. 
“Đi đến căn hộ của cô ấy.” 
“Vâng.” 
Trên xe, nhiệt độ có phần lạnh lẽo. 
Nghĩ đến đó, Lôi Nghị Tước chỉnh chiếc áo vest phủ kín thân thể nhỏ của cô. Tầm mắt vô thức dừng trên đôi môi ban nãy bị hắn cắn. 
Lúc nghe Khê Nguyệt khiêu khích, Lôi Nghị Tước quả thật không kiểm chế được bản tính. Giờ nhìn đôi môi cô bị thương, hắn càng cảm thấy sự tội lỗi dâng tràn. 
Vốn Khê Nguyệt chỉ tạm thời ngất đi nên không lâu sau cô đã tỉnh lại. Trạng thái khi này mơ màng, đầu óc trong tình trạng nhẹ bẫng không thể nhận thức được gì. 
Trong lúc thẫn thờ thì một giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-chung-giuong-voi-ke-thu/3718401/chuong-30.html