Lôi Nghị Tước lẳng lặng nhìn Khê Nguyệt làm trò trước mặt hắn, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô. Muốn tiến lại gần hôn, nhưng bất chợt khựng lại. 
Hứa rằng hắn sẽ không bỏ cô? 
Điều này có phần hoang đường, ai bỏ ai, kết quả đến cuối khó mà đoán được. Thật sự lời hứa không thực thi, hắn không muốn làm điều này. 
Khê Nguyệt nhắm mắt mong đợi nụ hôn từ phía hắn, nhưng vài giây sau chỉ thấy Lôi Nghị Tước nhẹ nhàng buông ra, ngoại trừ bàn tay vuốt ve gò má để an ủi cho sự mất mát từ nụ hôn. 
“Tại sao anh không hôn, anh muốn bỏ em?” 
Khê Nguyệt buông thõng người, quay mặt nhìn Lôi Nghị Tước, ánh mắt mang theo sự mất mát rõ ràng. 
Lôi Nghị Tước nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài. 
“Anh sẽ không bỏ em.” 
“Vậy sao anh không hôn?” 
Khê Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt xuất hiện sự tủi thân rõ rệt, đôi mắt vốn đã ngưng khóc, nay lần nữa phủ một tầng sương mỏng nhìn hắn chăm chăm. 
Nhận thấy điều này, Lôi Nghị Tước rốt cuộc cũng vì dỗ dành Khê Nguyệt, lập tức cúi người đặt một nụ hôn. 
“Anh hôn rồi, sẽ không bỏ em, như thế này đã tin chưa?” 
Khê Nguyệt nhận được nụ hôn, cô hệt như một đứa trẻ nhận được viên kẹo ngọt mà nở nụ cười. Cô cắn cắn môi, cố gắng nuốt nước mắt vào trong. 
“Tin Tước, tin chồng em.” 
Vì câu nói, Lôi Nghị Tước rốt cuộc cũng xuất hiện một ít sự hoảng loạn vì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-chung-giuong-voi-ke-thu/3718382/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.