Lôi Nghị Tước lặng nhìn cô vùi vào lòng, những chiếc váy quả thật rất rộng, che lấp đi trọn bộ đường cong của Khê Nguyệt.
Ban nãy khi bước vào phòng, Khê Nguyệt đứng ban công không phát giác ra sự xuất hiện của Lôi Nghị Tước, vì vậy hắn vẫn đứng nhìn thân thể nhỏ mải mê ngắm khung cảnh trời đêm.
Cho đến khi một đợt gió lùa qua, chiếc váy rộng làm bằng lụa mỏng cứ thế ôm lấy đường cong một cách rõ nét nhất, qua sự mập mờ dưới đêm đen, Lôi Nghị Tước trông thấy sự quyến rũ của Khê Nguyệt hiện lên.
Thế nhưng chưa nghĩ được bao lâu, Lôi Nghị Tước lo cô lạnh liền lấy tấm khăn mỏng phủ lên, vội vàng bế cô vào lòng. Một lần nữa, Khê Nguyệt cong môi nũng nịu gọi một tiếng “Chồng ơi.”
Hắn phát giác ra, đôi môi nhỏ này được ưa thích hơn so với trước đây, khi mà trên thương trường vẫn luôn lớn gan dành lấy các dự án của hắn và nói những lời không hay.
Khê Nguyệt vẫn luôn được lòng hắn hơn so với người của Khê gia, bởi cô không sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu như lão Khê Trường. Nếu có cạnh tranh vẫn luôn công bằng, vì vậy duy trì được ánh nhìn trong mắt hắn.
Bế Khê Nguyệt đến cạnh giường, Lôi Nghị Tước cẩn thận đặt cô lên, quai áo lỏng lẻo rơi tụt xuống, đường cong mập mờ của cô hiện rõ trước mặt hắn, rãnh sâu hun hút nơi vùng ngực kéo dài xuống.
Vô thức, hơi thở Lôi Nghị Tước trở nên gấp gáp nặng nề hẳn, hắn nhướng người, thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-chung-giuong-voi-ke-thu/3718378/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.