Chương trước
Chương sau
“Hôn lại đi, anh chỉ em.”

Khê Nguyệt nhìn hắn dụ dỗ, cô ngoan ngoãn nghe lời, cứ thế cúi xuống, lần nữa đôi môi thơm ngát như quả đào mọng chạm vào môi của Lôi Nghị Tước, môi hắn mỏng, hơi nóng phả ra, dần dần đem cuốn cô vào sự cám dỗ này.

Trong vô thức, bàn tay Lôi Nghị Tước đặt ngay eo cũng ôm chặt cô lại. Nụ hôn nhanh chóng diễn ra, Khê Nguyệt bị đàn áp bởi sự tấn công mãnh liệt của người trước mặt đến mức ngay cả hơi thở cũng bị đoạt lấy.

Cảm nhận người trong lòng mềm nhũn, Lôi Nghị Tước cẩn trọng buông ra, Khê Nguyệt lúc này như bị hụt hơi, ngồi trong lòng hắn hơi thở vài phần gấp gáp, nhịp tim cũng đập nhanh đến mức không thể kiểm soát. Bàn tay nhỏ bất lực kéo góc áo của hắn mà nhỏ giọng lên tiếng.

“Tước, em khó thở, em thấy nóng…”

Ngay cả Lôi Nghị Tước cũng không khác gì, lần đầu gần nữ nhân, hắn khó mà kiểm soát được.

Ánh mắt hắn đối với Khê Nguyệt, rõ ràng vô cùng đen tối.

Nhìn thân thể mềm mại trong lòng, chiếc váy mới không vừa với số đo bởi không rõ cô mặc như nào, hiện tại rộng lớn hơn thân hình cô. Vì vậy quai áo bị lỏng lẽo, lộ ra được cơ thể thon gọn mảnh mai. Ôm cô trong lòng, Lôi Nghị Tước cảm giác như cô được làm bằng nước, mềm mại không thôi.

Và điều cấm kỵ hơn khi mà toàn bộ trên người Khê Nguyệt đều là mùi hương của hắn, trong giây lát như thể muốn đem cô dung hòa làm một.

Lôi Nghị Tước hắn vậy mà có hứng thú với kẻ thù của chính mình.

Người đàn ông lưu manh tiến đến, bàn tay luồn ra sau mái tóc nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận da đầu tê rần lại hơi run của Khê Nguyệt, ánh mắt cô mang theo sự động lòng người.

“Không gọi “chồng” nữa? Mau gọi “chồng” cho anh nghe.”

Không thể phủ nhận, Lôi Nghị Tước thích chữ “chồng” kỳ lạ kia, nhưng hắn không chủ động nói ra, lại chỉ mờ ám mà nhắc nhở.

Khê Nguyệt nhìn hắn chốc lát, hàng mi chậm rãi run nhẹ, lần nữa lên tiếng.



“Chồng…”

Câu nói như thể thêm dầu vào lửa, ngay lập tức Lôi Nghị Tước như sói đói nhào đến, bàn tay siết lấy chiếc gáy nhỏ kéo cô về phía mình, một nụ hôn sâu như vũ bão diễn ra.

Như kẻ khác thường bảo, thực tủy tri vị, khi chưa nếm được lại cho rằng nó không ngon, nhưng khi đã thử rồi lại mê đắm và yêu thích lúc nào không hay.

Lôi Nghị Tước thích nụ hôn này.

Chỉ có Khê Nguyệt mềm nhũn bên cạnh hắn, cứ mỗi âm “chồng” Lôi Nghị Tước dụ dỗ cô nói ra, lại là một lần bị hành hạ.

Ngay cả Lôi Nghị Tước cũng không hiểu bản thân hắn, hành động này trông không giống như một quân tử, lợi dụng cô bị mất trí nhớ mà làm trò.

Trong khi cách đây rất lâu, trong một buổi tiệc với hầu hết các nhà đầu tư lớn. Mọi người đều ùa đến hỏi thăm hình mẫu nữ nhân trong lòng hắn, bởi hiện tại Lôi Nghị Tước đã hai mươi chín, một doanh nhân trẻ thành đạt, tất cả đều muốn giới thiệu con gái của họ cho hắn.

Trong buổi tiệc lớn cũng có cả Khê Nguyệt dưới thân phận tổng giám đốc tập đoàn Thương Hạn đến dự.

Lúc đó, một vị khách mời cũng vô thức mà nói với Lôi Nghị Tước.

“Lôi tiên sinh công thành danh toại, ắt phải đi đôi với một người phụ nữ tài giỏi ngang bằng. Tôi chắc rằng, người có thể xứng đôi với Lôi tiên sinh phải là một người phụ nữ giống như cô Khê, có thể đảm đương cả một tập đoàn lớn khiến người người nể phục.”

Lôi Nghị Tước nghe gán ghép với Khê Nguyệt càng tức giận, khoảnh khắc đó vô cùng kiêu ngạo, độc mồm độc miệng lên tiếng.

“Nữ nhân trên thế giới này có chết hết. Tôi cũng tuyệt đối không dây vào loại nữ nhân như cô ta!”

Vị khách đó mới về nước, không phân biệt được đâu đúng và sai. Cũng không rõ sự cạnh tranh qua bao năm trời của hai tập đoàn lớn Thương Hạn và Lôi Tước. Trong nhất thời, phát ngôn trở nên hồ đồ.

Không có lý do nào để Lôi Nghị Tước hắn thay đổi suy nghĩ, có ý đồ đen tối với kẻ mà hắn căm ghét như thế. Hay nói cách khác, toàn bộ người Khê gia, hắn đều không đặt vào mắt.



Trong lòng mang ý trừ khử Khê gia đã lâu, loại bỏ tập đoàn Thương Hạn trên nơi thương trường, sao có thể nói thay đổi liền thay đổi.



Trái ngược ở hiện tại, Lôi Nghị Tước lưu manh ôm người con gái trong lòng, hắn không muốn buông ra bởi sự cám dỗ kỳ lạ này.

Thế nhưng đến cuối cùng, Lôi Nghị Tước vẫn nhận thức rất rõ ràng tình hình hiện tại, sau cùng đặt Khê Nguyệt nằm xuống, giọng nói khàn khàn vì kiềm nén.

“Ngủ đi.”

Lôi Nghị Tước đắp chăn cho cô, gối chỉ có duy nhất một cái, ngay cả giường cũng thế.

Ngay khi định rời đi, Khê Nguyệt lập tức căng thẳng thò bàn tay níu góc áo hắn kéo lại.

“Em hôn không đúng cách nên anh không muốn ngủ cùng em sao? Nếu không đúng cách, em có thể luyện tập lại.”

Ban nãy khi Lôi Nghị Tước rời khỏi, giọng hắn nghe khàn khàn, ánh mắt một màu đen, trong nhận thức của Khê Nguyệt, cô nghĩ rằng hắn đang tức giận.

Lôi Nghị Tước nhìn bàn tay nhỏ, lại nhìn đôi môi bị hắn dày vò đến sưng. Khê Nguyệt mất trí nhớ, độ thông minh rõ ràng cũng giảm xuống.

Kẻ hành hạ cô là hắn, kẻ hiểu rõ sự tình cũng là hắn, hiện tại chỉ hận không thể đem cô đè xuống giường. Nhưng cái suy nghĩ quá mức kiểm soát này, hắn đều không dám nói ra.

“Em làm rất tốt.”

“Nếu vậy tại sao anh không ngủ với em, chẳng phải đây là những việc vợ chồng phải làm sao?”

Lôi Nghị Tước rốt cuộc cũng hiểu rõ, hắn mới là kẻ dạy hư cô. Chẳng trách sao, Khê Nguyệt có cái suy nghĩ đen tối này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.