Bốn ngày sau, bệnh viện Celestial. 
Hơn hai giờ khuya, dãy hành lang vắng lặng mang theo tiếng bước chân dồn dập, dựa vào số phòng bệnh nhân, một người đàn ông trung niên tiếng tới mở cửa. 
Trước đó, nhận được tin nhắn từ bệnh viện gửi đến tìm người thân của bệnh nhân. Vừa nhìn dòng tin và tấm hình, ông ta đã nhận định rõ đây là đứa con gái của mình. Hiện trạng khai báo, não bộ bị ảnh hưởng tê liệt, tinh thần không ổn định. 
Lúc mở cửa, phía bên trong, Khê Nguyệt vẫn chưa thể ngủ, thân hình nhỏ nhắn trong bộ đồ bệnh nhân ngồi thẫn thờ nhìn ra bầu trời bên ngoài. Khoảnh khắc nghe tiếng cửa phòng vang lên, trong ánh mắt cô ánh lên tia sáng lấp lánh, trên gương mặt lúc đầu vài phần nhợt nhạt, toàn bộ đều bị thay thế khi nghe thanh âm tưởng chừng như là hy vọng này. 
“Là anh sao, em biết anh sẽ không bỏ em mà!” 
Đứng hướng ngược sáng, thân hình ông ta cao ráo, lại chẳng thể trông rõ mặt. Khê Nguyệt vội vàng muốn tiến lại gần. 
Thế nhưng, ngay khi nhận dạng rõ ràng, Khê Nguyệt vội vàng lùi dần ra phía sau cảnh giác. Người này, không phải Lôi Nghị Tước chồng cô! 
“Ông là ai?” 
Khê Trường nhíu mày nhìn đứa con gái của mình, ông ta có vài phần nghi hoặc. Lập tức tiến lên phía trước thăm dò. 
“Con không nhận ra ta sao?” 
“Ông là ai?” Cô một lần nữa, cứ thế lặp lại câu hỏi, giọng nói không tự chủ mà run hơn. 
“Ta là người nuôi nấng con.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-chung-giuong-voi-ke-thu/3718373/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.