Thời khắc Khê Nguyệt mê man tỉnh dậy, phần đầu va đập mạnh vẫn còn cảm thấy đau nhức, xung quanh truyền đến tiếng tít tít từng hồi kéo dài, mùi thuốc nồng nàn cứ thế sộc thẳng vào khoan mũi nhỏ. 
Một lần nữa, toàn bộ sự việc hiện tại đều khiến cô nhận thức được đây là bệnh viện. 
Trong lúc lơ đãng, một giọng nói phía bên cạnh truyền đến, nghe thanh âm có mấy phần lạnh nhạt, thoáng còn thấy được sự mất kiên nhẫn. 
“Tỉnh rồi?” 
Khê Nguyệt đảo mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, ban đầu có phần sợ sệt, nhưng khi nhận ra người không gây hại, cô ngoan ngoãn chậm rãi gật đầu. 
Người đàn ông tiến lại gần, gương mặt quen thuộc vừa lạ vừa thân cứ thế phóng đại trong gang tấc, bàn tay hắn đưa lên vuốt ve tấm băng gạc quấn trên đầu cô. Trong ánh mắt kiêu ngạo hiện tại, rõ ràng còn mang theo sự thăm dò. 
“Ban nãy em gọi tôi là gì?” 
Khê Nguyệt nghe hắn nói, đáy mắt sáng rực hẳn, cô lập tức nở nụ cười nhìn hắn, bộ dáng nũng nịu hẳn. 
“Chồng, anh là chồng em.” 
Người đàn ông mím môi thành một đường thẳng, đáy mắt đen nhánh nhìn cô rõ ràng phức tạp khó mà kiềm chế. Để rồi một tay nâng cằm cô lên, lực tay mạnh khiến Khê Nguyệt có phần đau mà nhăn nhó, cứ thế đôi mắt hắn nhìn như muốn xoáy sâu vào suy nghĩ của cô. 
“Giỏi lắm!” 
Khê Nguyệt nghe hắn khen, đôi môi nhỏ cắn vào nhau, gương mặt rõ ràng có sự thẹn thùng. 
“Vậy em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/7-ngay-chung-giuong-voi-ke-thu/3718372/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.