Gọi cho Dương Gia Bắc chủ yếu là vì chiếc áo khoác của anh.
Áo khoác đã được giặt xong từ lâu, mềm mại, sạch sẽ, không có mùi nào khác. Sau khi nghỉ việc, Tống Mạt không dùng nước hoa nữa, nhưng chắc mũi cô có vấn đề, cứ thấy trên người mình vẫn thoang thoảng mùi nước hoa còn lưu lại.
Dù sao mượn áo người ta thì phải giặt sạch xong mới trả chứ.
Cho dù đối phương là Dương Gia Bắc.
Ngày mai là ngày giỗ của ông nội. Năm năm qua Tống Mạt không về quê, lần này trở về, dường như trong nhà chẳng còn chỗ cho cô nữa. Chỗ mẹ cô thì thôi không bàn, nhưng bố cô bây giờ đã có gia đình mới từ lâu. Thật ra người vợ thứ hai của ông không tồi, cậu em kia cũng hiểu chuyện, còn hiền hoà mời cô ăn cơm cùng… Nhưng Tống Mạt thức thời không quấy rầy cuộc sống hoà thuận đầm ấm của bọn họ, nói rằng mình không cần, ở trong khách sạn cũng được.
Tống Mạt định mai gặp Dương Gia Bắc sẽ trả lại áo cho anh nhưng Dương Gia Bắc từ chối.
“Ngày mai bận rộn, dễ quên.” Anh nói, “Hay là tối nay gặp đi, tối tôi rảnh.”
Tống Mạt đưa mắt nhìn ra ngoài theo bản năng.
Màn đêm đã buông xuống.
Cô hỏi lại: “Bây giờ á?”
“Ừ, em ở khách sạn nào?”
“… Trí nhớ của tôi không tồi.” Tống Mạt đáp, “Để mai đi.”
“Trí nhớ của em đúng là không tồi thật, đi taxi cũng bỏ quên hành lý cơ mà.” Dương Gia Bắc nói, “Em chia sẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/62-mua-dong/2543004/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.