Tống Mạt không hiểu sao Dương Gia Bắc giận dữ đến vậy.
Tức giận cái gì? Cô đâu có nói mấy lời hư hỏng, chỉ khách sáo mời thôi mà. Muốn thì ngủ lại không thì thôi, anh cáu cái gì?
Dương Gia Bắc hỏi thế, Tống Mạt không trả lời mà ngây ra như phỗng.
Trong bầu không khí yên lặng, Dương Gia Bắc xách túi, xoay người đi mất. Đi được vài bước thì quay về, vào phòng, đóng cửa, anh lại hỏi: “Mấy năm nay em sống như thế nào vậy?”
Tống Mạt đáp: “Không thế nào cả, cứ sống… như bình thường thôi.”
Cô thản nhiên đáp, vô cùng chân thành.
Dù sao cũng chỉ là tồn tại thôi mà.
Tốt nghiệp, tìm việc, tăng ca, xã giao, gọi điện. Thứ bảy chủ nhật thì ngủ cả ngày ở căn phòng mình thuê.
Chẳng phải mọi người cũng sống như vậy hay sao.
Sắc mặt Dương Gia Bắc càng kém hơn.
Anh nói: “Em nói chuyện đó là bình thường sao?”
Tống Mạt giờ mới nhận ra điều khiến đối phương tức giận, chắc do đã uống thuốc trong một thời gian dài nên tư duy của cô chậm chạp hẳn đi. Sau khi ngờ ngợ ra, cô yên lặng nhìn Dương Gia Bắc: “Anh giận vì tôi mời anh ngủ à?”
“…..”
“Nhưng trước kia hai ta cũng từng ngủ rồi gì?” Tống Mạt rề rà hỏi, “Sao giờ anh lại thấy phản cảm? Lúc ấy cũng vui mà?”
Dương Gia Bắc: “Chuyện này giống nhau được sao?”
“Sao không giống?” Tống Mạt thắc mắc, “Anh không thể hay tôi không có quyền?”
“Trước kia em là bạn gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/62-mua-dong/2543002/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.