- "cậu không cần phải thương hại tôi như thế đâu"
- "hả? gì cơ?"
- "cậu không cần phải tỏ ra thân thiện như thế chỉ vì thương hại đâu"
- "ừm...sao cậu nghĩ thế?"
- "cần nói ra à? một đứa không có bạn bè như tôi đối lập hoàn toàn với cậu mà?"
- "tôi lại nghĩ...muốn kết bạn thì ai thèm để tâm tới mấy việc ấy? hợp tính nhau thì chơi cùng là chuyện bình thường mà?"
- "tôi không cần"
- "không cần gì cơ? không cần tôi hay không cần bạn bè?"
- "..."
- "có ai đó nói nhảm gì với cậu à"
- "cậu không cần để tâm, về chỗ đi"
- "có thật à? là ai thế?"
- "về chỗ đi"
- "trả lời đi đã rồi tôi về"
- "..."
- "đừng yên lặng mãi..."
- "..."
- "trả lời tôi một câu là xong mà"
- "chả nhẽ cậu không biết? mọi hành động của cậu, cả ánh mắt của cậu mỗi khi nhìn tôi đều khắc rõ hai từ 'thương hại' đấy"
- "tôi không có, thật đấy"
- "về chỗ đi"
- "..."
Tôi chẳng thể giải thích gì thêm. Bởi lẽ...thực lòng tôi cũng có chút hoài nghi bản thân có thật sự 'thương hại' Lục Tiêu như cậu nghĩ hay không. Ban đầu là vì hứng thú với hành động của cậu nên mới tiếp cận làm quen, sau đó thì...chẳng biết nữa.
Tôi trầm ngâm nhìn cậu một lúc lâu, nhưng cậu chẳng hề để ý tới. Hết cách, tôi đành phải quay về chỗ ngồi của mình. Cứ ngồi im một chỗ không làm gì hết cũng chán....hơn nữa 'phiền phức' sẽ tiếp tục xuất hiện...
"...Ừ nhỉ?" tôi chợt nhận ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/520-ngay/368458/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.