- "
...
- "hức...con xin lỗi mà..."
"mẹ..."
"ư hức...đừng mà...mẹ ơi"
Âm thanh đầu tiên lọt vào tai sau khi vừa mới ngủ dậy lúc này đây...
Là thứ mà tôi không muốn nghe nhất trên đời.
Dường như đã trở thành thói quen, tôi thở dài, miệng lầm bầm mấy câu chửi thề rồi nhanh chóng rời khỏi giường, đi thẳng xuống phòng khách.
Đấy là nơi tiếng vỡ choang của những đồ thủy tinh phát ra liên miên. Cũng là nơi đứa "em gái" tôi đang vừa xin lỗi vừa gọi mẹ của nó nhưng chẳng bao giờ nghe được lời đáp lại hẳn hoi.
Không cần tới nhìn cũng đủ biết tình huống rồi. Lần nào cũng như nhau, cái cảnh này làm tôi phát ngán chết đi được.
"Mẹ" đã về.
À không, phải gọi là mẹ kế mới đúng.
Mẹ ruột của tôi là một bác sĩ, bà đã cứu rất nhiều người từ sự u tối của những căn bệnh tâm lý nhưng cuối cùng bà lại chẳng thể cứu rỗi bản thân mình. Mẹ bị trầm cảm khi đang mang thai em gái nhỏ của tôi. Tôi đã từng rất mong chờ ngày nó được sinh ra nhưng vừa mang thai đến tháng thứ 4, mẹ tôi đã tự sát bằng cách nhảy lầu.
Cái cảnh thân xác bà bê bết máu năm ấy, suốt đời này e rằng tôi sẽ chẳng thể nào quên được.
Chỉ hơn một năm sau đó, bố tôi đưa người phụ nữ khác về sống cùng tôi. Bà ta còn dắt theo một đứa trẻ, nhưng bố tôi vẫn chấp nhận. Vừa vặn thay thế vào vị trí của "mẹ" và "em gái".
Hệt như ông ta đang cố gắng chắp vá qua loa để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/520-ngay/368455/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.