Hai sắc màu đang ầm ĩ bên tai, không can hệ gì đến tôi.
Bước lên điện đài thần thánh, vỗ nhẹ túi bột chống trượt trên tay ba cái, chỉnh mũ lưỡi trai, giầy thể thao giẫm lên đĩa giao bóng, đấy chính là động tác tín ngưỡng.
Nhìn thẳng chằm chằm vào chỉ thị tay của quân địch, ngón trỏ chìa ra, dao động sang trái một lần, trở thành nắm đấm, sau đó găng tay vào vị trí.
Tôi giao bóng, mục đích chỉ có một.
Tay trượt bóng ra góc ngoài, ném bóng.
Sân bóng chày vừa mới kết thúc một trận đấu, đám người tản ra, thứ còn lại là rác rưởi và sự nuối tiếc của đội bại trận, xe buýt chở cầu thủ đã rời đi, người hâm mộ tạm biệt xong cũng dần dần tản về, nhân viên bán thời gian kéo cửa sắt bên hông xuống, nhưng không phát hiện ngay cửa hông có hai bóng người.
“Cậu chính là J? Trẻ hơn tôi tưởng…” Người đàn ông mặc áo thể thao gọn nhẹ, vai trái đeo một túi xách to nói.
“Anh… Anh chẳng phải chính là người vừa ở trên sân giao bóng…” Chàng thanh niên đội mũ lưỡi trai không phải của đội bóng chày nào trong nước nhẹ giọng nói.
“Đã nói nơi này là chỗ làm việc của tôi mà, tuy là không nhất định mỗi tháng đều đến.” Tay giao bóng khẽ cười, lộ ra hàm răng vốn trắng tương phản với nước da ngăm đen càng trắng hơn rất nhiều.
J7 chỉnh mũ lưỡi trai, miệng mở mở đóng đóng không biết đang lẩm nhẩm cái gì.
“À, đúng rồi, đây là giá cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/365-nghe-chi-nghiep-phuc-vu/3093697/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.