Long Mộ Thần hoảng hốt, anh có nghe nhầm không đấy?
- Chúng mình bỏ trốn đi!
Diệp Tiểu Tịch lặp lại lần nữa.
Cô đã nghĩ thông rồi. Thay vì khiến anh cô đơn tới già hoặc nhìn thấy anh kết hôn, sinh con với cô gái khác, chi bằng bọn họ đến với nhau!
Chia tay với anh khó khăn quá, cô không muốn giày vò nhau nữa!
- ...
Long Mộ Thần ngạc nhiên tới mức không nói nên lời. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho Diệp Tiểu Tịch đổi ý nhanh như thế?
Thấy Long Mộ Thần không trả lời, trong Diệp Tiểu Tịch có phần lạnh lẽo, cô thấp thỏm hỏi:
- Long Mộ Thần, có phải anh không cần em nữa rồi không?
- Sao có thể chứ?
Anh hoàn hồn, đoạn nói:
- Tiểu Tịch à, chỉ có em không cần anh thôi, chứ lúc nào anh cũng cần em.
Lời nói dịu dàng vang lên bên tai, Diệp Tiểu Tịch cảm thấy trong lòng nóng lên, tầm mắt cũng nhòe đi.
- Thế sao vừa nãy anh không trả lời em?
- Anh bất ngờ quá ấy mà.
Long Mộ Thần cười khẽ.
- Chúng ta nghĩ giống nhau đấy.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch ngỡ ngàng.
- Em ra ngoài ban công đi.
Anh chợt nói.
Sau Diệp Tiểu Tịch ra ngoài ban công, nhìn xuống dưới lầu thì giật hết cả mình!
Xe của Long Mộ Thần đang ở dưới lầu, còn anh thì đang đứng dựa vào xe, nhìn về phía cô.
Cô chợt cảm thấy hôm nay Long Mộ Thần đẹp trai hơn bao giờ hết, ánh nắng vàng rực phủ lên người anh khiến anh trông như một thiên thần.
- Sao anh lại...
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh với vẻ kinh ngạc, trong lòng vui tới mức nói không nên lời.
- Anh nghe Tư Viễn nói cả nhà em tính rời khỏi đây, nên anh tới đây để cướp em đấy.
Anh cười khẽ.
Tầm mắt cô nhòe ánh nước.
Cô hỏi với vẻ tủi thân:
- Chẳng phải anh đã nói sẽ không gặp em nữa à?
- Anh đổi ý rồi.
Long Mộ Thần thản nhiên nói.
- Diệp Tiểu Tịch, anh không định thả em đi đâu.
Diệp Tiểu Tịch nghe thấy thế thì bật cười.
Ngay sau đó, cô xoay người chạy vào phòng.
Long Mộ Thần mỉm cười, đoạn cất điện thoại rồi đi tới trước cửa.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Diệp Tiểu Tịch lao tới, nhào vào lòng anh tựa như một chú chim nhỏ.
Sau đó, cô nhón chân, chủ động hôn lên môi anh.
Trong mắt Long Mộ Thần ánh lên tia vui vẻ, đoạn anh vòng tay qua eo cô rồi đặt xuống môi cô một nụ hôn bỏng cháy.
Hôn xong, hai người tựa trán vào nhau. Diệp Tiểu Tịch thở hổn hển, trên môi lại nở nụ cười.
Chưa bao giờ cảm giác của cô lại chân thật tới vậy.
Cô rất yêu Long Mộ Thần, ít nhất hiện giờ cô không thể rời bỏ anh được.
- Dẫn em đi đi anh!
Cô nhìn Long Mộ Thần với ánh mắt sáng rực.
- Hay là chúng ta đợi bố mẹ em về đã.
Anh trầm giọng nói.
Diệp Tiểu Tịch có phần ngạc nhiên, chớp mắt cô đã hiểu ý của anh.
Không phải Diệp Tiểu Tịch muốn bỏ trốn với Long Mộ Thần thật, cô chỉ muốn ở cạnh anh mà thôi. Long Mộ Thần cũng thế, cho nên anh mới muốn cùng cô gặp mặt bố mẹ cô.
Cũng nên nói chuyện rõ ràng với bọn họ rồi.
- Ừm.
Cô gật đầu đáp.
Diệp Tiểu Tịch dẫn Long Mộ Thần vào phòng khách, anh ngước mắt nhìn quanh.
- Em ở có quen không?
Căn nhà này là do anh âm thầm chuẩn bị cho nhà họ Diệp, cho nên anh cũng không giấu diếm cô.
- Tốt lắm luôn.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
- Thời gian gấp quá, khiến mọi người chịu khổ rồi.
Long Mộ Thần thấp giọng nói.
- Khổ gì?
Diệp Tiểu Tịch nghẹn họng nhìn anh.
- Căn nhà đã tuyệt lắm rồi được chưa? Bố mẹ em còn ngại đây, suốt ngày đều nói phải trả tiền thuê nhà cho chú Tạ, làm chú ấy cứ từ chối liên tục, sắp hết cả lý do rồi.
Long Mộ Thần mỉm cười nói:
- Chỉ cần em thích thì tốt rồi.
Diệp Tiểu Tịch dẫn anh vào phòng mình rồi bất thình lình đóng cửa lại.
Ngay sau đó, cô chống tay lên ngực Long Mộ Thần rồi đẩy anh lùi ra sau.
Mãi lùi tới mép giường, Long Mộ Thần bị cô đẩy ngã ra giường.
Tiếp đó, Diệp Tiểu Tịch dạng chân ngồi lên người anh.
Cô bé này muốn làm gì đây? Quyến rũ anh à?
- Tiểu Tịch?
Long Mộ Thần nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc.
- Long Mộ Thần em nghĩ kĩ rồi. Nếu bố mẹ không chịu thì chúng ta gạo nấu thành cơm đi.
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ nghiêm túc.
- ...
Long Mộ Thần cũng không biết nói gì mới phải.
Hai người họ lộn vai rồi thì phải? Trong tình huống này, chẳng phải là anh nói mấy câu này hay sao?
- Anh yên tâm đi, em sẽ chịu trách nhiệm mà!
Diệp Tiểu Tịch bổ sung thêm một câu.
- ...
Long Mộ Thần bị cô chọc đến bật cười.
Long Mộ Thần trông thấy Diệp Tiểu Tịch duỗi tay ra, run rẩy chuẩn bị lột đồ mình thì vội nắm lấy tay cô.
Đoạn anh ngồi dậy, ôm Diệp Tiểu Tịch vào lòng.
- Không được làm thế đâu Tiểu Tịch.
Anh thấp giọng nói.
- Anh...
Diệp Tiểu Tịch bị Long Mộ Thần chọc tức tới đỏ cả mặt.
- Em không ngại thì anh ngại quái gì?
Rốt cuộc Long Mộ Thần có biết mấy chuyện khi nãy tốn biết bao nhiêu dũng khí của cô hay không? Mặc dù là do cô nhất thời nóng đầu...
- Nếu chúng ta gạo nấu thành cơm thật thì bố mẹ em càng ghét anh hơn.
Anh nhỏ giọng nói.
- Hơn nữa, em mau nói cho anh biết vì sao lại chia tay với anh hả?
Toàn thân Diệp Tiểu Tịch run lên, cô lập tức tái cả mặt.
- Tiểu Tịch đừng sợ, có anh ở đây.
Long Mộ Thần dịu dàng ôm cô vào lòng:
- Em đang sợ chuyện gì? Nói cho anh biết đi.
- Long Mộ Thần, anh sẽ bảo vệ người nhà em đúng không?
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ chờ mong.
- Dù sau này thân phận của em được công khai, dù kẻ thù có tìm tới tận cửa thì anh cũng sẽ bảo vệ họ khỏi nguy hiểm đúng không?
Long Mộ Thần ngây người ra.
Thì ra đây chính là lí do mà Diệp Tiểu Tịch chia tay anh à?
Trông thấy vẻ mặt căng thẳng, mong chờ của cô, trong mắt Long Mộ Thần ảnh lên vẻ dịu dàng.
Anh hiểu tại sao Diệp Tiểu Tịch lại làm thế.
Nhà họ Diệp đã nuôi dưỡng cô suốt hai mươi năm, ơn nặng như núi cho nên cô không muốn liên lụy tới bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]