Chương trước
Chương sau
Diệp Nhược Cẩn chấn động.

Anh cứ tưởng Diệp Tiểu Tịch chia tay nhanh như vậy là vì tình cảm giữa cô và Long Mộ Thần có vấn đề.

Nhưng cô làm vậy vì bọn họ sao?

Vì sợ liên lụy đến họ, vì sợ họ gặp nguy hiểm nên Diệp Tiểu Tịch mới chịu bao đau khổ như thế ư?

Trong lòng Diệp Nhược Cẩn rất khó chịu. Bây giờ bọn họ giống hệt như người xấu không từ thủ đoạn chia rẽ đôi uyên ương này vậy, tuy rằng... hình như đúng là thế thật.

- Anh ta tốt như vậy sao?

Diệp Nhược Cẩn nói với vẻ chua xót.

- Người mà em thích... dĩ nhiên là tốt rồi..

Diệp Tiểu Tịch mơ màng lẩm bẩm.

Diệp Nhược Cẩn đỡ cô về biệt thự. Lúc anh đẩy cửa ra, vừa mở đèn lên thì giật hết cả mình.

Diệp Hải Phong và Hà Nhu đang ngồi chờ ở phòng khách với vẻ mặt khó coi.

- Bố, mẹ..

Diệp Nhược Cẩn có phần bất đắc dĩ.

- Không phải con đã bảo tụi con sẽ về muộn một chút rồi sao?

Hà Nhu đỡ lấy Diệp Tiểu Tịch say mèm, gương mặt trở nên vô cùng nghiêm khắc.

- Không ngờ con lại dám cho con bé uống say tới cỡ này!

- Sao con biết được con bé uống bia thôi cũng say kia chứ.

Diệp Nhược Cẩn hơi xấu hổ. Anh biết tửu lượng của Diệp Tiểu Tịch kém, cho nên người trong nhà đều cố gắng không cho cô uống rượu. Nhưng không ngờ, cô chỉ uống có nửa lon bia thôi mà cũng xỉn quắc cần câu.

- Hai đứa đã đi đâu vậy?

Diệp Hải Phong hỏi với vẻ không vui.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Diệp Tiểu Tịch mơ màng mở mắt ra, đoạn vui vẻ nói:

- Tụi con.. đã đi đánh nhau đó! Đánh người sướng ghê luôn! Hì hì...

- Con còn dám dẫn Tiểu Tịch đi đánh nhau nữa!

Hà Nhu tức giận muốn đánh Diệp Nhược Cẩn, anh lập tức chạy ra xa.

- Con chỉ dắt con bé đi tham gia tiệc sinh nhật của bạn học thôi.

Diệp Nhược Cẩn vội nói. Nếu để bố mẹ biết anh cố tình chuốc say Diệp Tiểu Tịch, sau đó vì quan hệ của mình mà chọc tới một đám lưu manh, thế thì anh sẽ bị đánh gãy chân mất.

- Khai thật đi!

Diệp Hải Phong trầm giọng nói.

- Mẹ dìu Diệp Tiểu Tịch lên phòng trước đi!

Diệp Nhược Cẩn thở dài. Mắt thấy không thể giấu diếm được, anh cũng không tính giấu bọn họ nữa. Hơn nữa, anh cũng có chuyện muốn bàn bạc với bố mẹ.

Hà Nhu lườm Diệp Nhược Cẩn một cái rồi đỡ Diệp Tiểu Tịch về phòng.

Sau khi dìu Diệp Tiểu Tịch lên giường, Hà Nhu kéo chăn đắp cho cô, rồi rót thêm một ly nước để trên đầu giường.

Lúc bà muốn đi thì chợt thấy.. một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi con gái.

Con bà nhíu chặt mày, trông đau khổ vô bờ.

Hình như Diệp Tiểu Tịch đang lẩm bẩm nói gì đấy, Hà Nhu do dự một lát rồi cúi người xuống.

- Long Mộ Thần...

Cô đang gọi tên của Long Mộ Thần.

Hà Nhu ngây người ra, đoạn nhìn Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt phức tạp. Lẽ nào chia tay với Long Mộ Thần lại khiến con bé đau lòng đến thế sao?

Sau đó bà lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt Diệp Tiểu Tịch, đoạn tắt đèn rồi lặng lẽ bước ra ngoài.

Lúc Hà Nhu quay trở lại phòng khách, Diệp Nhược Cẩn đã kể hết những chuyện xảy ra hôm nay cho bọn họ nghe. Chẳng qua trong lúc vô tình bị hỏi tới nguyên nhân Diệp Tiểu Tịch chia tay với Long Mộ Thần, anh lại không nói tới.

Hà Nhu thở dài.

- Tiểu Tịch đang trong giai đoạn mơ mộng về tình yêu. Nếu như Long Mộ Thần cứ dây dưa như thế, mẹ sợ con bé sẽ làm chuyện ngu ngốc mất thôi.

- Con cũng lo lắm.

Diệp Nhược Cẩn nhíu mày, nói:

- Bố mẹ, hay là chúng ta nhanh chóng trở về thành phố S đi, càng nhanh càng tốt.

Hai người Diệp Hải Phong nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý.

Lúc Diệp Tiểu Tịch tỉnh lại, cô cảm thấy nhức đầu muốn chết.

Cô day day huyệt thái dương cùa mình, trong đầu hiện lên những đoạn ký ức rời rạc.

Cô nhớ hình như tối qua đã đánh nhau với người ta, sau đó... Hình như cô đã gặp Long Mộ Thần thì phải?

Sao lại thế được?

Trong mắt Diệp Tiểu Tịch hiện lên vẻ mất mác, Long Mộ Thần đã nói sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa kia mà. Chắc chắn tối qua cô bị ảo giác rồi.

Lúc Diệp Tiểu Tịch rửa mặt xong, vừa xuống lầu thì trông thấy bố mẹ và anh hai đang chờ cô.

Trong lòng Diệp Tiểu Tịch giật thót, chẳng lẽ bọn họ tính truy cứu chuyện tối qua cô uống bia à?

- Tiểu Tịch con ngồi xuống đi.

Hà Nhu nói với vẻ dịu dàng:

- Bố mẹ có chuyện muốn nói với con.

Cô vội cúi đầu rồi chủ động nhận lỗi.

- Con sai rồi! Con không nên uống bia!

- ... Được rồi, đã không biết uống thì sau này chú ý đừng uống nữa.

Hà Nhu nói tiếp:

- Ăn sáng trước đã.

Diệp Tiểu Tịch nghi ngờ ngồi xuống, đoạn cầm đũa lên. Thì ra không phải bọn họ muốn nói tới vụ này, vậy là chuyện gì nhỉ?

Diệp Hải Phong nói:

- Tiểu Tịch à, chuyện của bố mẹ xong hết cả rồi. Sau khi ăn xong, con thu dọn đồ đạc lại. Chiều nay chúng ta về.

Chiều nay phải đi rồi ư?

Tin tức đột ngột khiến trong lòng Diệp Tiểu Tịch chấn động, cô làm rớt đôi đũa xuống mặt bàn.

Mặc dù cô đã biết, sớm muộn gì bọn họ cũng phải rời khỏi thủ đô. Nhưng lúc phải rời khỏi đây thật thì cô lại phát hiện ra mình vẫn chưa sẵn sàng.

Nếu cô cứ rời khỏi đây như thế, thì sau này thật sự sẽ không còn được gặp Long Mộ Thần nữa.

- Dạ...

Diệp Tiểu Tịch đáp với vẻ mặt u ám.

Ăn sáng xong, Diệp Hải Phong và Hà Nhu lại đi ra ngoài, còn Diệp Nhược Cẩn cũng bị đám bạn học gọi đi luôn, nghe đâu là mở tiệc tiễn anh. Lần này thì anh không dắt Diệp Tiểu Tịch theo.

Diệp Tiểu Tịch thu dọn đồ đạc xong xuôi. Do tối qua say rượu nên giờ đầu cô vẫn còn hơi đau đau, cho nên cô nằm ngủ thêm một lát.

Chẳng qua cô ngủ không được ngon cho lắm.

Trong đầu Diệp Tiểu Tịch xuất hiện những hình ảnh rời rạc, hỗn loạn. Cô nhíu mày lại, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cô mơ thấy mười mấy năm sau đó, khi cô đang đi trên đường thì xe của Long Mộ Thần chạy lướt qua.

Nhưng rồi xe đi qua luôn, cứ như anh chẳng hề nhìn thấy cô vậy.

Diệp Tiểu Tịch vô thức chạy theo chiếc xe kia. Cũng không biết cô đã chạy bao lâu, rốt cuộc xe cũng ngừng lại.

Sau đó Long Mộ Thần bước xuống xe, anh vẫn đẹp trai như xưa, tựa như tháng năm chẳng hề để lại mảy may dấu vết trên người đàn ông ấy.

Lúc Long Mộ Thần quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt anh trông vừa tuyệt vọng vừa buồn đau, xót xa tới mức khiến lòng người tan nát. Diệp Tiểu Tịch cảm thấy ngực mình đau đớn tới độ không thể thốt ra lời.

Đoạn anh xoay người bỏ đi, cô muốn đuổi theo anh nhưng lại không cử động được.

Chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh cô lại có thêm một nhóm người nữa, bọn họ đang xì xào bàn tán.

- Mấy người nghe gì chưa? Tới tận bây giờ mà Long Mộ Thần vẫn chưa kết hôn, nghe nói lúc anh ta còn trẻ đã bị một cô gái nhẫn tâm làm tổn thương, cho nên anh ta mới cô đơn tới già đấy...

- Á!!

Diệp Tiểu Tịch hét lên một tiếng, rồi giật mình tỉnh giấc.

Diệp Tiểu Tịch thở hổn hển. Lúc cô đưa tay lên trán thì phát hiện trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Cái quái gì thế này? Sao cô lại mơ thấy Long Mộ Thần cô đơn tới già vì cô vậy?

Chuyện này thật đáng sợ!

Không đâu, cô chừa từng nghĩ tới chuyện Long Mộ Thần sẽ cô đơn tới già. Cô hy vọng dù hai người đã chia tay rồi, nhưng sau này anh vẫn có thể gặp được người anh ấy thích, sau đó thì kết hôn rồi sinh con..

Diệp Tiểu Tịch không thể nào nghĩ tiếp được nữa.

Cô chợt nhận ra lúc trong đầu xuất hiện hình ảnh Long Mộ Thần ở cạnh những cô gái khác, cô lại cảm thấy rất tức giận!

Cho dù anh cô đơn tới già hay sống chung với người khác, cô đều không thể chịu được! Với cô thì cái nào cũng là ác mộng hết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.