Chương trước
Chương sau
- Thôi thôi, lát nữa hẳn nói chuyện này.

Diệp Tiểu Tịch thở dài.

Không thể nào để Long Mộ Thần nhảy xuống từ ban công được, anh cũng chả phải thần tiên.

Để anh rời khỏi đây từ phòng khách thì chẳng khác nào tự tìm đường chết, đợi bố mẹ cô ngủ rồi tính sau vậy.

- Anh đói không?

Diệp Tiểu Tịch hỏi bằng giọng áy náy.

Long Mộ Thần luôn trốn trong phòng cô, hơn nữa ban nãy gần như anh chẳng ăn được gì.

- Em nói xem?

Long Mộ Thần thản nhiên hỏi lại.

- Em sẽ nghĩ cách mang đồ ăn cho anh.

Diệp Tiểu Tịch tính toán. Cô chuẩn bị ra ngoài nhưng lại không yên tâm nên dặn dò lần nữa:

- Anh đừng tạo ra tiếng động gì đó!

- Ừ.

Long Mộ Thần dở khóc dở cười.

Diệp Tiểu Tịch rời phòng, Long Mộ Thần tháo khuy áo vest rồi cởi bớt ra.

Nhà họ Diệp thật sự rất cưng chiều Diệp Tiểu Tịch. Căn nhà có ba phòng ngủ, hai phòng tắm mà phòng cô lại sở hữu một phòng tắm riêng.

Chi bằng anh cứ đi tắm trước, dù Diệp Tiểu Tịch tính toán thế nào thì anh nhất định sẽ ngủ lại đây.

Diệp Tiểu Tịch ra ngoài phòng khách rồi nhìn trộm vào bếp. Hà Nhu và Diệp Hải Phong vừa rửa chén vừa trò chuyện với nhau trong đó.

Giờ cô muốn lấy đồ ăn trong bếp thì nhất định sẽ bị phát hiện. Sau một lúc suy nghĩ, Diệp Tiểu Tịch lấy một hộp mỳ gói trong ngăn tủ ra, đi vào phòng cô rón ra rón rén.

- Tiểu Tịch, con chưa no à?

Giọng nói của Hà Nhu vang lên đột ngột sau lưng cô.

Diệp Tiểu Tịch giật nảy mình, cô hít một hơi thật sâu rồi quay người lại cười nói:

- Không phải, còn sợ mình đói đêm nên chuẩn bị trước ấy mà.

- Con xem con đó, ăn mỳ ăn liền thế này thì có dinh dưỡng gì đâu.

Hà Nhu không hài lòng, nói:

- Chừng nào con đói thì nói mẹ biết, mẹ nấu đồ ăn khuya cho con.

- Mẹ vất vả cả ngày rồi, đừng bận rộn vì con nữa.

Diệp Tiểu Tịch khuyên:

- Con chỉ chuẩn bị thôi, chưa chắc đã ăn đâu ạ.

Hà Nhu gật đầu, bà nhíu mày kinh ngạc:

- Tiểu Tịch, sao phòng con lại có tiếng động vậy?

Nói xong, Hà Nhu chuẩn bị mở cửa.

Diệp Tiểu Tịch tái mặt, cô cũng nghe loáng thoáng tiếng nước trong phòng tắm!

Đã bảo Long Mộ Thần đừng chộn rộn gây ra tiếng động rồi mà, anh còn gây chuyện thêm!

- Mẹ, đâu có tiếng gì đâu ạ!

Diệp Tiểu Tịch vội vàng lách mình chắn trước cửa phòng rồi bịa đại một lý do:

- Con định đi tắm nên xả nước vào bồn trước khi ra đây ạ.

Hà Nhu không nghi ngờ gì, bà xoa đầu cô rồi nói:

- Được, nếu con mệt thì tắm rửa rồi đi ngủ trước đi.

- Dạ, dạ.

Diệp Tiểu Tịch cười cười.

Cô không vào phòng ngay mà chờ Hà Nhu đi hẳn vào bếp rồi mới mở cửa thành một khe hẹp, đoạn lách mình đi vào.

Cô vừa vào thì đã thấy Long Mộ Thần mở cửa phòng tắm đi ra.

Một chiếc khăn tắm quấn lấy ngang hông, để lộ vòm ngực rắn chắc, mái tóc vẫn còn ướt nước.

Nhìn dáng người hoàn mỹ của Long Mộ Thần ở khoảng cách gần thế này làm Diệp Tiểu Tịch ngẩn ngơ. Cô không nhịn được mà nuốt nước bọt. Thân hình của anh thật sự… quá đẹp mà.

Vốn dĩ cô nhịn cả một bụng lửa giận, đương muốn mắng Long Mộ Thần một trận. Cô đang lo sốt vó ngoài kia mà Long Mộ Thần lại còn gây chuyện trong phòng của cô nữa!

Nhưng giờ đây cô quên béng hết những lời muốn nói rồi.

Khóe môi Long Mộ Thần cong lên đầy xấu xa, anh chống tay lên cửa phía sau Diệp Tiểu Tịch.

- Em có thỏa mãn với những gì em thấy không?

Gương mặt Diệp Tiểu Tịch thoắt cái đỏ bừng lên.

Long Mộ Thần lại dám trêu cô bằng mấy lời xấu xa thế này! Không được, cô không thể tỏ ra yếu thế.

- Không phải là còn chưa thấy ư?

Cô nói mà chẳng chút suy nghĩ.

Vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Tiểu Tịch lại càng thêm đỏ.

Cô vừa nói gì thế này!

Khóe môi đương cong lên của Long Mộ Thần lại nhuốm thêm một chút vui vẻ, anh cúi người thầm thì mấy lời ám muội:

- Muốn nhìn vậy à?

Hơi thở ấm áp phả vào tai Diệp Tiểu Tịch làm cả người cô run rẩy.

Long Mộ Thần bắt lấy tay cô đặt lên khăn tắm trên eo mình.

Diệp Tiểu Tịch kêu lên rồi rút tay về như bị điện giật.

Khăn tắm bỗng nhiên rơi xuống.

Diệp Tiểu Tịch hoảng đến mức nhắm tịt mắt lại, đồ ăn trên tay cô cũng rơi xuống mặt đất.

Thế mà cô vẫn thấy được. Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy nhưng vẫn làm cô hết sức ngượng ngùng, tim đập rộn cả lên.

Long Mộ Thần cười khẽ, anh chợt bế thốc cô lên đi đến bên giường.

Diệp Tiểu Tích không thể tiếp tục làm ngơ nữa, cô vội vàng mở mắt nhìn anh đầy hoảng hốt:

- Anh, anh định làm gì vậy?

- Tiểu Tịch, anh là người đàn ông bình thường.

Anh hạ giọng nói.

Anh đã buông tha cho cô nhóc này quá nhiều lần, nhưng cứ dồn nén chúng mãi trong lòng cũng không quá tốt.

Tim Diệp Tiểu Tịch run lên, cô hiểu rõ Long Mộ Thần đang ám chỉ điều gì.

- Em… ưm…!

Cô chưa kịp nói gì thì đã bị Long Mộ Thần hôn.

Đầu óc Diệp Tiểu Tịch rối hết cả lên, lý trí bảo cô phải kháng cự nhưng nụ hôn cực nóng kia làm cô mê muội trong bể tình. Dường như đáy lòng cô cũng dâng lên chút mong chờ.

Quần áo lần lượt được cởi ra để lộ làm da trắng nõn như tuyết, Diệp Tiểu Tịch không thấy lạnh mà lại thấy nóng rần lên.

Cô đáp lại nụ hôn của Long Mộ Thần một cách trúc trắc, bỗng nhiên cô cảm giác có gì đó đang chọc chọc vào bên dưới mình, cả người không khỏi run nhẹ.

- Tiểu Tịch, cho anh nhé.

Long Mộ Thần hạ giọng, dường như thanh âm của anh mang theo sức hút mê hoặc lòng người.

Diệp Tiểu Tịch cắn môi, bầu không khí bây giờ quá mức ám muội, căn bản là cô không thể suy nghĩ được gì nữa.

Một loạt tiếng gõ cửa vàng lên, Hà Nhu đứng ngoài cửa gọi vào:

- Tiểu Tịch, sao con lại khóa cửa vậy? Mở cửa đi nào.

Nghe giọng nói này, sắc mặt Diệp Tiểu Tịch tái mét đi, suýt chút nữa thì sợ đến mức hồn bay phách tán!

Như thể có chậu nước đá giội lên đầu mình, cô lập tức tỉnh táo trở lại rồi nhìn tình huống trong phòng, cô hận không thể ngất đi luôn!

Thiếu chút nữa thì cô và Long Mộ Thần đã củi khô lửa bốc rồi, nhưng Hà Nhu đang ở ngoài cửa. Nếu bà đi vào đây, e rằng không thể không giết chết Long Mộ Thần! Hơn nữa, phỏng chừng cô cũng bị cắt đứt chân luôn ấy chứ…

Lát sau, cô vội đẩy Long Mộ Thần ra.

Long Mộ Thần nhíu mày bất đắc dĩ. Coi bộ hôm nay phải xếp xó chuyện tốt giữa anh và Diệp Tiểu Tịch rồi.

- Mẹ à, con ngủ rồi!

Diệp Tiểu Tịch lồm cồm ngồi dậy.

Long Mộ Thần cười khẽ, anh lại tiến công lần nữa, rải cơn mưa hôn lên người Diệp Tiểu Tịch.

Cô đang muốn giãy giụa nhưng cổ tay đã bị Long Mộ Thần khóa chặt.

- Đừng lộn xộn.

Long Mộ Thần cười xấu xa, thì thầm bên tai cô:

- Tiếng động lớn quá sẽ bị nghe thấy đó.

Diệp Tiểu Tịch khóc không ra nước mắt, sao trước kia cô lại không phát hiện ra Long Mộ Thần lại hư hỏng đến mức này? Thế mà lại còn trêu cô nữa chứ!

Phải biết rằng hai người chỉ cách Hà Nhu có một lớp cửa thôi! Hơn nữa, với năng lực của Hà Nhu, chuyện phá cửa không phải là vấn đề gì lớn!

Diệp Tiểu Tịch đầy bụng tức giận nhưng chỉ có thể ngừng giãy giụa, sợ phát ra tiếng động nào đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.