Chương trước
Chương sau
Diệp Tiểu Tịch không muốn nhà mình loạn hết cả lên đâu, trước mắt phải giấu cho bằng được!

Diệp Tiểu Tịch đóng cửa phòng ngủ rồi chạy vội đến cửa.

Cô định mở cửa thì sắc mặt hơi thay đổi.

Đôi giày da của Long Mộ Thần vẫn còn trong tủ giày, tuy rằng cái tên Hà Nhu của mẹ cô rất nữ tính nhưng hành động của bà ấy chẳng dịu dàng chút nào đâu, đã thế bà ấy còn có năng lực quan sát của một người cảnh sát nữa chứ.

Cô vội vã giấu đôi giày da của Long Mộ Thần vào một chiếc hộp giày rỗng.

Sau khi tay chân luống cuống giấu kỹ mọi thứ, Diệp Tiểu Tịch mới mở cửa.

- Tiểu Tịch, sao con lại khóa trái cửa vậy?

Diệp Hải Phong đứng ngoài cửa cay mày hỏi.

Diệp Tiểu Tịch cười gượng gạo:

- Con không để ý, có lẽ là thuận tay khóa thôi ạ.

Vốn dĩ không phải cô mà là Long Mộ Thần khóa trái cửa, nhưng may mà anh làm thế, bằng không thì nhà cô đã gà bay chó chạy mất rồi.

- Sao con ra mở cửa trễ vậy?

Hà Nhu vào nhà theo.

- Ban nãy con đang xem ti vi nên không để ý lắm ạ.

Diệp Tiểu Tịch đỏ mặt nói dối trong lúng túng.

Diệp Hải Phong và Hà Nhu không suy nghĩ gì nhiều, hai người vừa vào phòng khách thì thấy cả một bàn đồ ăn nên không khỏi ngơ ngác.

Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch trắng nhợt như tờ giấy.

Hỏng rồi hỏng rồi!

Trên bàn có đến hai bộ chén đũa! Vừa rồi cô mãi lo giấu Long Mộ Thần mà lại quên phắt chuyện này!

Không được, không thể để bố mẹ suy tưởng thêm nữa!

- Con gọi đồ ăn bên ngoài giao về đây!

Diệp Tiểu Tịch giải thích trong sự bối rối:

- Nhưng mà một mình con ăn thì buồn lắm, thế nên con lấy thêm một bộ chén đũa nữa, xem như có anh đang ở đây ăn cùng con!

Vừa dứt lời, Diệp Tiểu Tịch cảm thấy hết sức tuyệt vọng.

Bố mẹ nhất định sẽ không tin lý do chuối củ này thế này đâu nhỉ?

Thôi thôi, cô đã chuẩn bị tâm lý vò mẻ chẳng sợ nứt rồi, nếu bố mẹ thật sự phát hiện ra Long Mộ Thần thì cùng lắm là công khai thôi. Bố mẹ cô cũng chẳng phải là người không biết thông cảm.

Hà Nhu hơi tái mặt đi, bà kéo Diệp Tiểu Tịch vào lòng rồi tự trạch:

- Con gái cưng của mẹ, mẹ không nên để con ở nhà một mình đón năm mới, đáng lẽ phải về sớm mới phải.

- Dạ?

Diệp Tiểu Tịch hơi ngơ ngác.

- Bố cũng thế, bố không xứng làm bố chút nào.

Diệp Hải Phong cũng kiểm điểm bản thân mình rồi ôm lấy hai mẹ con cô.

Diệp Tiểu Tịch nghệt mặt ra.

Lý do củ chuối thế này mà bố mẹ cũng tin à?!

Bọn họ không chỉ tin mà còn thấy thương Diệp Tiểu Tịch cô đơn đến nỗi phải bày thêm một bộ bát đũa trên bàn.

Diệp Tiểu Tịch khóc ròng, đáy lòng dâng lên cảm giác tội lỗi vì đã lừa gạt bố mẹ. Từ nhỏ đến giờ cô luôn là một đứa con gái ngoan nên cô nói cái gì bọn họ cũng tin cả.

Hà Nhu kéo cô ngồi xuống salon, Diệp Hải Phong vào bếp lấy thêm hai bộ bát đũa nữa.

- Sao hôm nay bố mẹ về sớm thế ạ?

Diệp Tiểu Tịch hỏi trong thấp thỏm.

Trước đây, nếu có việc gấp thì đến khuya bố mẹ cô mới về, đây được xem là ngoại lệ đầu tiên.

- Lần này chỉ có con ở nhà một mình nên bố mẹ lo lắm, thế nên mới quyết định trở về đón năm mới cùng con.

Hà Nhu trả lời.

Diệp Tiểu Tịch khóc không ra nước mắt:

- Con ở nhà rất an toàn mà.

- Nhưng bố mẹ lo con cảm thấy cô đơn.

Diệp Hải Phong nếm món tôm rim, ông ngạc nhiên hỏi:

- Tiểu Tịch, con mua ở quán nào thế? Khá ngon đó, con nói cho bố biết để sau này bố mua ở đây luôn.

- … Con quên mất rồi, lát nữa con lấy di động ra xem.

Diệp Tiểu Tịch muốn lôi Long Mộ Thần ra khỏi phòng mình lắm rồi, cảm giác nói dối khó chịu quá. Một lời nói dối lại phải chồng thêm nhiều lời nói dối khác nữa.

Giờ cô đang nghĩ làm sao để thoái thác cho qua nếu lát nữa Diệp Hải Phong hỏi lại đây này.

- Bố mẹ, hai người chưa ăn cơm tối ạ?

Diệp Tiểu Tịch khôi phục lại bình tĩnh, hỏi. Nếu hai người chưa ăn, cô sẽ gọi thêm ít món bên ngoài.

- Bố mẹ ăn rồi.

Diệp Hải Phong trả lời:

- Bố thấy mấy món ăn trên bàn khá ngon nên không nhịn được phải nếm thử một chút.

Diệp Hải Phong lại nếm vài món khác rồi khen không dứt miệng.

Hà Nhu ngạc nhìn nhìn ông:

- Ngon đến vậy hả?

- Em nếm thử đi.

Diệp Hải Phong gắp đồ ăn cho Hà Nhu:

- So sánh với mấy món em làm thì… khụ khụ, đương nhiên là kém hơn rồi.

Hà Nhu không phục nên nếm thử một miếng, bà trầm mặc một lúc rồi đánh giá bằng giọng không cam lòng:

- Cũng ngon đó.

Diệp Tiểu Tịch cười trộm.

Xem như mẹ của cô đã công nhận tài nấu ăn của Long Mộ Thần rồi.

Giả như sau này công khai chuyện của cô và Long Mộ Thần, cô có thể để Long Mộ Thần dùng tài nấu ăn của mình chinh phục bố mẹ cô rồi.

Không được không được! Diệp Tiểu Tịch lập tức dập tắt ý nghĩ này đi.

Nếu Hà Nhu ăn món ăn anh nấu, phỏng chừng bà sẽ đoán ra chuyện ngày hôm nay, lại càng không thích Long Mộ Thần ấy chứ.

- Chúng ta xem ti vi đi ạ.

Diệp Tiểu Tịch cười xấu hổ nói lảng sang chuyện khác.

Chỉ là Diệp Tiểu Tịch chẳng thể tập trung được chút nào.

Trong phòng ngủ của cô đang giấu một người đàn ông sống nhăn ra đó, cô còn lòng dạ nào xem ti vi nữa?

Ngay cả Diệp Hải Phong và Hà Nhu đang nói chuyện với cô mà cô còn thất thần mà.

Hà Nhu đứng dậy khỏi ghế salon, Diệp Tiểu Tịch hỏi bằng giọng kinh hãi:

- Mẹ tính làm gì ạ?

- Mẹ định dọn dẹp bát đũa thôi. Con bé này, hôm nay con sao vậy?

Hà Nhu nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.

Diệp Tiểu Tịch hết sức lúng túng, cô còn tưởng rằng Hà Nhu đã phát hiện ra gì đó rồi chứ.

- Không sao ạ… Có lẽ là con quá mệt mỏi.

Diệp Tiểu Tịch kiếm cớ che giấu:

- Mẹ, con dọn phụ mẹ nhé.

- Không cần không cần.

Diệp Hải Phong ngồi bên cạnh khuyên nhủ:

- Nếu con mệt rồi thì ngồi nghỉ đi, bố phụ mẹ con là được rồi.

Thấy Diệp Hải Phong và Hà Nhu đi vào bếp, Diệp Tiểu Tịch không nói gì nữa.

Tuy rằng Long Mộ Thần dùng phòng bếp nhưng may mà anh đã dọn dẹp xong cả rồi, có lẽ bố mẹ cô sẽ không biết đâu. Nhưng mà nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh bị vơi bớt, hy vọng hai người không phát hiện sớm.

Diệp Tiểu Tịch nhìn sang phòng ngủ của mình với vẻ bất an rồi lại nhìn cửa ra vào.

Giấu giày của Long Mộ Thần ở đó cũng không phải cách hay, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị phát hiện.

Cô rón rén cầm giày rồi lẻn vào phòng ngủ của mình.

Vừa mở cửa ra, Diệp Tiểu Tịch đã thấy Long Mộ Thần đang ngồi trên giường cô lật xem quyển sách một cách tùy ý. Động tác chỉ bình thường vậy thôi nhưng mang lại phong thái cao quý

- Sao lại vào rồi?

Anh cười khẽ.

- Đừng nhắc nữa.

Diệp Tiểu Tịch giấu nhẹm đôi giày đi rồi nói trong sự xấu hổi:

- Suýt nữa thì em không gạt được rồi đó! Long Mộ Thần, làm sao bây giờ?

- Gì mà làm sao bây giờ?

Long Mộ Thần nhìn cô bất đắc dĩ:

- Diệp Tiểu Tịch, không lẽ giờ em con muốn đuổi anh đi à?

Diệp Tiểu Tịch nhìn anh đầy ẩn ý, anh mà không đi thì chẳng nhẽ chúng ta cùng chung chăn gối đêm nay hả?

Tuy đây không phải lần đầu nhưng lần này cô đang rất tỉnh táo đó.

- Cái cô nhóc này.

Long Mộ Thần bất đắc dĩ cốc đầu cô:

- Em không biết nhà em ở lầu mấy à? Không lẽ em muốn anh nhảy xuống từ ban công?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.