Edit: 4ever13lue
Anh ta vươn tay kéo tôi, trong đầu tôi chợt lóe lên: “Bùi Vĩnh Diễm, anh hiểu rất rõ tính cách của tôi. Đinh Đinh tôi tuy ngốc nhưng mà tôi vẫn có nguyên tắc của chính mình, xin anh để ý tác phong của mình.”
Lập tức anh ta cứng đờ, tôi lập tức ấn nút thang máy.
Cửa vừa đóng, tôi rớt nước mắt.
Thang máy chậm rãi đi xuống, cửa lại mở ra, nước mắt trên mặt tôi đã khô, tôi cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lái xe của Bùi Vĩnh Diễm đã lái xe đến, tôi suy nghĩ một lát, vẫn cứ lên xe.
Nhưng kì lạ chính là lái xe không trực tiếp đưa tôi về khách sạn, anh ta lái xe rất chậm, nhưng mà trên đường quẹo vào, rốt cuộc tôi cũng phát hiện ra, tôi hỏi anh ta: “Xin hỏi anh đang làm gì vậy?”
Lái xe không nói lời nào, anh ta chỉ đưa di động cho tôi, tôi nhận lấy, đọc tin nhắn trên màn hình: “Đinh Đinh, không cần quay về khách sạn, nếu tâm tình không vui thì em có thể đi shopping đây đó. Thật lòng xin lỗi, xin em hãy quên những chuyện đã xảy ra đi, anh cam đoan với em, vĩnh viễn sẽ không bao giờ xảy ra những việc như thế này nữa.”
Tôi hét lớn một tiếng: “Lập tức quay về khách sạn cho tôi.”
Lái xe hoảng sợ, lập tức vòng lại.
—————— đường phân cách ——————
Trở lại khách sạn rồi, tôi thu dọn quần áo của mình, những thứ quần áo quá xa hoa không hợp với tôi, tôi cũng không cần.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/36-chieu-ly-hon/2345624/chuong-165.html