Chương trước
Chương sau




Edit: 4ever13lue

Anh ta chờ tôi ngồi xuống rồi mới bất an, run rẩy bước đến trước mặt tôi: “Em muốn uống gì? Anh sẽ bảo cô Cao mang vào.”

Tôi nói nhỏ: “Nói vậy là khẩu vị mà em thích thì cô ấy cũng đã sớm biết rồi à.”

Anh ta có chút xấu hổ, bối rối: “Em uống cà phê nhé.”

“Không cần, vừa ngọt vừa đắng, thôi khỏi đi.”

Nhất thời anh ta luống xuống tay chân.

Tôi suy nghĩ xong, lấy một cái bao thư từ trong túi xách ra, đưa cho anh ta.

Anh ta có chút khó hiểu: “Đây là cái gì?”

Tôi nhẹ giọng nói: “Anh Bùi, đây là thư từ chức của tôi. Thật lòng xin lỗi, tôi không thể tiếp tục đảm nhiệm công việc này, từ lúc vào công ty cho đến bây giờ, tôi chưa hề có bản thiết kế nào khiến người khác vừa lòng. Thật ra thì hoàn toàn là do sự chiếu cố của anh mà tôi mới có được vị trí này. Xin anh cho phép tôi nghỉ việc.”

Nhất thời anh ta ngây dại, nhìn chằm chằm tôi. Sau khi chần chờ một lúc, trên mặt anh ta lộ ra sự bất an và xấu hổ.

“Em…. muốn rời khỏi công ty sao?”

Tôi gật gật đầu.

Anh ta nhìn bao thư màu trắng kia, dừng một chút, anh ta chua xót nói: “Đừng nói giỡn như thế, nếu em không thích chức vị hiện tại, anh có thể đổi vị trí khác cho em. Nếu em làm việc cảm thấy chán nản, mệt mỏi, anh có thể cho em nghỉ một hoặc hai tháng đều được. Thậm chí nếu em muốn học hỏi thêm, anh cũng có thể đưa em ra nước ngoài học.”

Tôi ngắt lời anh ta: “Anh Bùi, tôi không muốn nghỉ vài ngày, cũng không phải là người ham học, tôi chỉ muốn anh đồng ý cho tôi từ chức.”

“Không, anh sẽ không đồng ý.”

Tôi hơi bất đắc dĩ: “Lòng tôi đã quyết, nếu anh cố ý không đồng ý thì tôi chỉ có thể tự động nghỉ việc. Nếu tôi làm như vậy mà gây tổn thất cho công ty, tôi sẵn sàng bồi thường.”

Anh ta không trả lời, bỗng nhiên anh ta cầm lấy phong thư trong tay tôi, tôi ‘a’ một tiếng, không kịp ngăn lại thì anh ta đã xé nó tan nát.

Tôi nghe thấy tiếng anh ta thở dài, anh ta đưa lưng về phía tôi, tôi thấy anh ta nhẹ tay khẽ vuốt mấy mảnh giấy đã rách kia, như thể tất cả tâm tư nặng nề đều đặt ở mấy tờ giấy đó.

“Đinh Đinh, nếu em nhất định phải rời khỏi công ty, anh cũng sẽ không ngăn cản em, chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi.”

“Được, cảm ơn anh, tạm biệt.”

Anh ta quay đầu lại: “Em cứ thế mà đi sao?”

Tôi nghĩ đến một việc, tôi muốn trực tiếp đơn giản kết thúc, tôi nói ra hết suy nghĩ của mình: “Còn một việc nữa. Anh Bùi, mối quan hệ cá nhân của tôi và anh cũng chấm dứt từ hôm nay. Về sau chúng ta vẫn có thể là bạn tốt, khi gặp lại nhau, chúng ta có thể cùng tâm sự, trò chuyện cái này cái kia.”

Anh ta khựng lại, ngón tay vẫn đang nhẹ nhàng vuốt mấy mảnh giấy kia, mu bàn tay nổi rõ gân xanh.

“Ý em là muốn chia tay với anh sao?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”

Anh ta cắn môi, nhìn tôi thật lâu, sau đó đứng lên bước về phía tôi: “Không, anh không đồng ý.”

Tôi thản nhiên nói: “Chuyện tình cảm không giống như hợp đồng công việc, giữa hai bên thì bên nào cũng có thể tùy lúc mà phá lời hẹn, người này có thể là tôi, cũng có thể là anh.”

Anh ta đấm một đấm lên nắm giấy vụn kia, làm cho chúng văng tung tóe.

Tôi quay đầu lại thì anh ta đã bước đến trước mặt tôi, đón nhận ánh mắt của tôi: “Vì sao? Bởi vì quá khứ của anh sao? Em không thể chấp nhận quá khứ của anh sao?”

Tôi ảm đạm nói: “Không phải là tôi không thể chấp nhận quá khứ của anh. Nếu như chuyện kia xảy ra trước khi tôi xuất hiện thì tôi có thể xem nó là quá khứ, nhưng tôi không thể chấp nhận việc anh vừa nói yêu tôi, ngay sau đó khi tôi rời khỏi thì cô gái khác liền xuất hiện trên giường của anh.”

Anh ta bị tôi đâm cho một nhát, cả người cứng đờ đứng tại chỗ, không có cách nào trả lời.

Tôi nói rõ ràng mà kiên quyết: “Tạm biệt Vĩnh Diễm.”

Tôi xoay đi, bước nhanh ra khỏi văn phòng anh ta.

Vừa ra khỏi văn phòng, mũi tôi cay cay, không kìm được nước mắt.

Khi tôi hoàn toàn muốn mình phải được tự do, thì là lúc thật sự phải lựa chọn từ bỏ, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy không buông được, vẫn rất đau.

Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt, bước nhanh đến thang máy, vào thang máy rồi, tôi dựa vào trên vách, thở một hơi thật dài.

Rốt cuộc thì cuộc gặp gỡ mới mẻ trong cuộc sống cũng kết thúc, giống như trải qua một chuyến đi đầy mạo hiểm, kích thích. Nhưng khi đã kết thúc rồi thì tất cả đều yên bình trở lại.

Tôi tự nói với mình, cuộc sống của tôi phải bắt đầu khôi phục lại quỹ đạo bình thường, tuy rằng vĩnh viễn sẽ không có cơ hội ăn sung mặc sướng, nhưng mà cuộc sống vững vàng thì sẽ tốt hơn.

Thang may không chuyển động, tôi cúi đầu ngây ngẩn một lúc, cảm thấy hơi nghi ngờ, tôi ngẩng đầu nhìn, thì ra là tôi không ấn nút. Tôi vừa định ấn nút thì đột nhiên cửa thang máy từ từ mở ra.

Giống như đoạn phim quay chậm, tôi nhìn ra bên ngoài thấy Bùi Vĩnh Diễm đang đứng nhìn tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, lại chạm phải ánh mắt của anh ta khiến cho tôi chấn động.

Trong mắt anh ta giờ đây không còn sự thâm sâu và quyết đoán nữa mà sâu bên trong đồng tử đen láy kia hiện giờ tràn ngập tình cảm mông lung mơ hồ cùng sự khổ sở.

Anh ta chỉ nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Em thật sự phải đi sao?”

Tôi chấn động, bỗng nhiên tôi giật mình nhớ lại ngày mà anh ta phỏng vấn tôi. Anh ta bước từ văn phòng ra, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi tôi: “Cô khỏe không?”

Mắt tôi lạc cả đi, nhìn mấy nút bấm trong thang máy, tôi nỏi: “Nhất định là tôi phải đi. Anh không cần tiễn tôi. Tôi chỉ muốn chân thành nói với anh ba chữ.”

Anh ta nhìn tôi.

“Cảm ơn anh.”

“Đây là lời nói chân thành của tôi, ‘Cảm ơn anh’, Vĩnh Diễm, nếu không phải là anh cho tôi cơ hội làm việc ở Phiếm Hoa, vĩnh viễn tôi sẽ không trải qua giai đoạn này. Những gì đã nếm trải khi làm nhân viên ở Phiếm Hoa khiến cho tôi trưởng thành hơn, thật sự cảm ơn anh. Anh luôn luôn không chỉ giúp đỡ tôi trong sự nghiệp mà cả trong phương diện tình cảm. Chính sự quan tâm của anh đã giúp tôi bước qua được quãng thời gian khó khăn kia, cho nên tôi cảm ơn anh.”

“Rút lại lời nói của em đi. Anh không cần em biết ơn, anh chỉ cần em nói cho anh biết, vừa rồi chỉ là em nói đùa thôi. Anh biết là em giận anh, chuyện những người yêu nhau giận dỗi là việc bình thường. Anh nhận sai, cho dù em trách anh như thế nào, anh đều chấp nhận, nhưng mà xin em đừng rời xa anh.”

“Không, anh lầm rồi, sự tức giận của tôi không phải là giận dỗi, mà là tôi tuyệt đối không thể chấp nhận, không thể nào chấp nhận được.”

Trong nháy mắt thang máy đóng lại, anh ta đưa tay ra chắn cửa, hai người chúng tôi cứ nhìn nhau như thế.

Tôi rất kiên quyết, ánh mắt sáng ngời mà anh ta nhìn tôi dần dần cũng tan đi.

“Em muốn anh phải làm gì thì em mới bằng lòng rút lại những lời vừa nói?”

“Tạm biệt.”

“Không được đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.