Trên đường đi, tôi nhịn không được hỏi thăm con bé tình hình trong nhà của ba mẹ gần đây, con bé cũng cười tôi: “Thật sự chị nhớ ba mẹ như vậy chi bằng cùng em trở về đi.”
Thật ra Đinh Đang chỉ đến Bắc Kinh có ba ngày để tham gia hoạt động công ích hằng năm của công ty, trong lòng tôi thầm nghĩ, không được cho con bé biết tình hình hiện tại của tôi. Mất mặt với người khác chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trước mặt em gái mình, ít nhiều gì tôi cũng phải tạo một chút hình tượng.
Đưa Đinh Đang về nhà trọ của tôi, con bé hiếu kỳ: “Chị hai, chị ở đây sao? Nơi này rất xa công ty chị a.”
Tôi vội vàng giải thích: “Không quan trọng, có phương tiện công cộng rất thuận tiện mà.”
Con bé nghi ngờ: “Không phải chị nói công ty cung cấp chỗ ở hay sao?”
Tôi lại tiếp tục nói dối: “Chính là, khoảng thời gian này chỗ chị ở bị chủ nhà thu hồi, công ty nói ra ngoài ở một khoảng thời gian cuối năm, sang đầu mùa xuân năm sau thì sẽ lại tìm nơi ở khác cho chị.”
Con bé không truy hỏi nữa, lúc này tôi mới thầm nói, ‘Nguy hiểm thật’.
Có thể là do tôi chưa từng nói dối Đinh Đang, cho nên con bé dễ dàng tin lời nói dối của tôi. Bỏ hành lý ở nhà, con bé rất vui vẻ cùng tôi đi ăn vặt trên phố. Tôi ở trong một khu nhà nhỏ, cách đó không ra còn có một chỗ khác, có điều ở đó trông rất khác biệt, ở đó một khoảng sân nhỏ, cứ đến buổi tối là người dân sống ở đó sẽ mang các nhạc cụ ra đàn hát vui vẻ.
Tôi chợt nghĩ ra một chuyện: “Trong khoảng thời gian này em có gặp Phó Gia Tuấn không?”
“Anh rể của em à?”
Tôi lại im lặng.
Đinh Đang nói: “Anh ấy rất khỏe, đôi khi cũng bất ngờ đến nhà chơi, ba nẹ cũng không bất mãn gì anh ấy, mà còn mời anh ấy ở lại ăn cơm.”
Hai chị em chúng tôi dừng lại ở một quán ăn vặt ven đường, mấy món ăn Malatang* cực kỳ nóng hổi, chúng tôi ăn hai chén Malatang, sau đó còn ăn mấy cái chân gà nướng, Đinh Đang ăn đến là ngon miệng.
Ngày hôm sau, Đinh Đang đi tham gia hoạt động của con bé, tôi cũng đến nhà dì Lữ. Hôm nay thời tiết không tệ, dì Lữ cứ năn nỉ tôi đưa dì ấy đi đâu đó một chút. Nghĩ kĩ thì quả thật là tội nghiệp dì ấy, ngày nào cũng bị nhốt trong phòng, bởi vậy tôi lập tức đề nghị với cô chủ để tôi đưa dì ấy ra ngoài một chút. Mấy ngày nay tinh thần của dì Lữ cũng rất tốt, cô chủ cũng phá lệ mà đồng ý.
Đưa dì Lữ ra ngoài thật sự là một chuyện rất đau đầu. Dì ấy y hệt một đứa bé, thích tự chọn quần áo cho mình, áo đỏ quần hoa xanh lục, thật sự là khiến người ta đau mắt, nhưng mà tôi cũng bất đắc dĩ phải đồng ý, chẳng có cách nào khác, chẳng ai khuyên được dì ấy cả.
Chúng tôi không đi ra khu nhà, cùng nhau ngồi nói chuyện. Di động đổ chuông, là Đinh Đang gọi.
Con bé nhẹ nhàng nói với tôi: “Chị hai, em xong việc rồi, vừa đúng lúc đi ngang qua công ty của chị, em chờ chị xuống rồi cùng đi ăn cơm trưa, được không?”
Tôi hoảng sợ, cón bé đang ở gần Phiếm Hoa.
Tôi vội vã nói dối: “Chị không ở công ty, chị đang ở ngoài, công ty bảo chị đi bàn công việc, đến tối mới về được, nếu không thì buổi tối chị đi ăn cơm với em, được không?
Con bé dạ một tiếng: “Vậy được rồi. Vốn là em muốn đi xem thử văn phòng của chị thôi.”
Tôi rất là áy náy, không thể tự bào chữa, tôi chỉ có thể tự dối mình: “Có cơ hội, sẽ có cơ hội mà.”
Tôi an ủi dì ấy: “Không sao, dĩ nhiên là thối, nếu như thơm thì có thể đem sơn tường rồi.” Sau đó tôi giả vờ đưa lại gần dì ấy: “Dì ngửi thấy chưa? Lần sau không được ném lên tường nữa.”
Hai người chúng tôi đều cười.
Cầm theo cái túi nhựa này, chúng tôi lại đi tiếp, mới đi được vào bước, đột nhiên nghe thấy phía sau có một người đàn ông hét lớn: “Đứng lại.”
Tôi tò mò quay lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy một thanh niên khoảng hai mươi đang chạy như điên, phía sau có một người đàn ông cao lớn đang đuổi theo, trên tay anh ta cầm một cái gậy, không ngừng hét: “Tóm lấy kẻ trộm a.”
A, thì ra là kẻ trộm, tôi vội vàng kéo dì Lữ đến ven đường, chúng tôi không liên quan gì, cũng không muốn gây thêm rắc rối.
Lúc này phía sau lại có giọng thét chói tai của một người phụ nữ: “Kẻ trộm a.”
Tôi cau mày dò xét, lúc này tôi mới chú ý hai người nam nữ phía sau này, nhìn quần áo thì cũng không phải là người khá giả gì. Kẻ trộm này, dù có trộm thì cũng phải đi trộm bọn tham quan chứ, bọn họ ở nhà cao cấp, ăn mặc sang trọng đấy, sao lại không trộm của những người đó mà lại chọn những người nghèo túng mà xuống tay? Nhìn thấy tên trộm kia chạy càng ngày càng gần tôi, tôi sợ hãi, theo bản năng tôi muốn trốn, vừa ngay lúc nhìn thấy túi nhựa trong tay mình, tôi chẳng kịp nghĩ ngợi gì, ném thật mạnh cái túi về phía hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]