Chương trước
Chương sau


Edit: 4ever13lue

Ngày hôm sau khi tôi đến nhà họ Lữ, chuyện khiến tôi vui nhất chính là dì Lữ nhận ra tôi, vui vẻ ôm lấy tôi.

Tôi nhìn trong phòng thì vẫn còn rất sạch sẽ, cho nên tôi khen ngợi dì ấy: “Không tệ, hôm nay không có làm bẩn phòng, rất đáng khen, dì xem tôi đang cái gì đến cho dì này?”

Tôi lấy mứt táo ra đưa dì ấy: “Dì muốn ăn không?”

Dì Lữ rất vui vẻ, dì ấy xốc chăn lên, tôi lại thở dài.

Hay thật, không làm bậy trong phòng nhưng lại làm bẩn giường.

Tôi lại bắt đắc dĩ đem chăn màn của dì ấy đi giặt, chị giúp việc nói nhỏ với tôi: “Xem như không tệ, ít nhất thì hôm nay không làm bẩn khắp nơi trong phòng.”

Tôi vui vẻ cười, chị giúp việc nhìn thấy tôi như vậy thì lập tức nhịn không được mà khen tôi: “Thời buồi này, chẳng có nhiều người như cô đâu, một cô gái còn trẻ mà tính tình lại tốt như thế, cô chưa kết hôn sao?”

Tôi vừa giặt quần áo vừa trả lời: “Đã kết hôn, nhưng rồi ly hôn.”

Chị ta lắc đầu: “Người đàn ông nào lại bỏ cô như thế, cô xinh đẹp như vậy, tính cách lại hiền lành.”

Tôi chỉ cười không nói gì.

Thì ra tìm được một người không biết gì về mình lại nhẹ nhõm như vậy, có thể bắt đầu lại một lần nữa.

Tôi rất thân thiết với dì Lữ, tuy rằng dì ấy hay hờn hay giận như một đứa bé, nhưng mà tôi quyết tâm đến cùng, từng ngày từng ngày thân thiết với dì ấy hơn.

Rốt cuộc thì cũng đến Tết. Đây là một cái Tết vô cùng bất ngờ khiến tôi khó quên.

Hai cô gái ở cùng với tôi đều về quê cả, một mình tôi nghiễm nhiên ở cả một căn nhà, y như vua một cõi vậy. Đêm nay để khỏi cô đơn, tôi tự đi mua bia cùng các món ăn ngon, vừa ăn tiệc tối, vừa vui vẻ uống rượu.

Trước kia tôi chưa từng trải nghiệm cuộc sống như thế này, bây giờ có thể trải qua, tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Ngoại trừ việc tôi hơi cô đơn.

Ăn tối xong, tôi gọi cho ba mẹ, rồi sau đó tắt đèn chui vào chăn.

Tôi kéo chăn phủ lên đầu, tôi nghĩ đến hai người đàn ông, một người là Gia Tuấn, một người là Bùi Vĩnh Diễm.

Nhớ đến Bùi Vĩnh Diễm, tôi trở dậy kéo ngăn kéo, cầm viên đá anh ta tặng trên tay, soi dưới đèn.

Tôi không dám đeo nó, bởi vì tôi toàn ở cùng với dì Lữ, nếu mà đột nhiên có một ngày dì ấy nổi loạn, lại dùng dây chuyền của tôi làm hung khí. Tôi vẫn còn trẻ, tôi không muốn bỏ mạng không rõ ràng như vậy.

Nhớ đến Bùi Vĩnh Diễm, mặt tôi hơi đỏ lên, tôi cũng cảm thấy hơi tiếc nuối.

Nụ cười của anh ta thật sự rất đẹp.

Chuyện đã qua giống như những thước phim cứ chạy qua trong đầu tôi. Đột nhiên tôi nghĩ đến lần đầu tiên tôi gặp anh ta, hai người chúng tôi nằm ở hai bên sô pha, cách một cái lưng ghế, chúng tôi không nhìn thấy nhau, mở miệng hỏi đối phương: “Xin chào.”

“Anh là người ở đâu?”

“Cô đoán thử xem?”

“Anh ba à, tôi hỏi là nhà của anh ở đâu?”

Anh ta bật cười: “Nhà của tôi ở Sơn Tây, qua sông còn ba dặm.”

“Vì sao anh lại ở chỗ này một mình?”

“Tôi thử vận may, xem thử liệu có gặp được cô gái xinh đẹp nào ở đây không.”

Tôi nắm chặt viên đá kia.

Ngày phỏng vấn đó, khi anh ta đi đến, trên môi anh ta là nụ cười ôn hòa, mang lại một cảm giác rất thoải mái. Lúc tôi đang định đưa tay ra bắt tay vị giám đốc của Phiếm Hoa, bỗng nhiên tôi há hốc miệng, nói không ra lời, tôi không ngờ rằng một người đàn ông vậy mà lại có thể có một vẻ ngoài thần tiên đến vậy.

Anh ta thật là đẹp trai.

Ngày đó anh ta gặp nạn, tôi cõng anh ta xuống núi, tôi trách: “Sao anh lại có thể tùy tiện như vậy chứ, bỏ đi một mình như vậy, nhỡ mọi người tìm không thấy anh thì phải làm sao đây?”

Anh ta thì thào bên tai tôi: “Chẳng phải là ông Trời đã mang cô đến đây sao?”

Tôi thở dài.

Lời nói của anh ta ngày hôm đó cứ quanh quẩn bên tai tôi.

“Chòm sao Orion là đại diện cho dũng khí và sự tự tin, đây là Bùi Vĩnh Diễm đã dạy cho tôi. Anh cũng đã người đã phê duyệt cho tôi vào Phiếm Hoa. Chẳng qua tôi là một người phụ nữ thật ngốc nghếch, khi chúng ta là bạn bè, anh đã không chê cười tôi, không xem thường thôi…..”

“Đinh Đinh…. Cô…. Thật sự là một cô gái ngốc nghếch.”

. . . . . .

Lúc đó, anh ta đứng trong mưa chặn tôi lại y như một chiến sĩ bất khuất, tôi chẳng biết anh ta đã nói gì với ba mẹ, nhưng khi anh ta xuất hiện ở trước sân nhà tôi, quả thật là tôi đã bị rung động.

Mưa to khiến anh ta phát run, nhưng anh ta vẫn gằn từng tiếng hỏi tôi: “Em nói đi….. Em nói đi…..”

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết là anh ta muốn tôi nói cái gì.

Khi tôi quyết định ly hôn với Gia Tuấn, tôi nằm dài trên quầy bar mà khóc, nước mắt hòa cả vào rượu, khiến tôi uống vào mà cảm thấy thật chua xót.

Anh ta nhẹ nhàng nắm lấy bả vai tôi: “Em có muốn đi ngắm cảnh không?”

Tôi cười chua chát: “Tôi không đi được.”

“Anh sẽ cõng em.”

Kết quả là anh ta thật sự cõng tôi trên lưng, giống hệt như ngày nào tôi đã cõng anh ta xuống núi. Anh ta hỏi tôi: “Em nói đi a.”

Tôi phải nói cái gì?

Đến bây giờ tôi cũng không biết tôi có thể nói gì với anh ta.

Thật ra thì không phải là tôi không có tình cảm với anh ta. Ngoài tình bạn ra, ngoài lòng kính trọng với cấp trên ra thì tôi cũng có một chút yêu mến anh ta.

Buổi tối cuối cùng chúng tôi gặp nhau là cuộc họp hằng năm, tôi nhìn anh ta đi mời rượu các bàn, tôi nhớ rõ lúc đó anh ta mặc một bộ vest Louis Vuitton màu xám, cà-vạt màu vàng nhạt, khi anh ta nâng ly mời rượu, tôi nhìn thấy trên áo vest của anh ta có một cái huy hiệu chữ K màu bạc sáng chói, dưới ánh đèn, huy hiệu càng nổi bật.

Buổi tối đó, anh ta hôn tôi trong bóng tối, lần đó chỉ một chút nữa là tôi đã buông lỏng bản thân mình. Nụ hôn của anh ta không giống của Gia Tuấn, triền miên nhưng vẫn dịu dàng, nhiệt tình nhưng cũng không kém phần muốn chiếm đoạt.

Tôi hơi thất thần.

Nếu như lúc đó tôi không tự bảo vệ mình thì bây giờ tôi với anh ta sẽ như thế nào?

. . . . . .

. . . . . .

Tôi gối đầu trên gối, nhét viên đá kia xuống dưới gối.

“Nếu như gặp lại anh ta, tôi tình nguyện đứng nhìn ở xa xa, chúc anh ta mạnh khỏe.” Tôi thì thào, rồi ngủ thiếp đi.

Trong lúc tôi đang mơ màng, không biết là đã ngủ bao lâu, có lẽ là đã rạng sáng rồi, di động đổ chuông, tôi cầm lấy thì thấy là Gia Tuấn gọi.

Bên ngoài có âm thanh pháo hoa, dù cho xa cách nghìn trùng nhưng tôi vẫn nghe rõ ràng giọng nói của anh, giống hệt như âm thanh êm tai ở nơi vắng vẻ.

“Gia Tuấn.”

Bên kia đầu dây anh hơi chần chừ: “Đinh Đinh, sao Tết mà em không về?”

Tôi úp mở trả lời anh: “Công ty không cho nghỉ.”

Giọng nói của anh cũng hơi ngập ngừng: “Anh… vốn nghĩ là em sẽ trở về, cho nên anh đến…. nhà ba mẹ, thì mới biết là em không về được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.