Chương trước
Chương sau




Tôi đẩy cửa ra.

Ba mặt văn phòng của tổng giám đốc Bùi là thủy tinh trong suốt, lại ở trên tầng cao nhất. Từ trên cao nhìn xuống, sẽ có một cảm giác vô cùng cao, như ngắm ngọn núi nhỏ vậy.

Anh Bùi đang đứng bên cạnh cửa sổ, tay đút vào túi quần, bộ âu phục cắt may vừa khít, hình dáng vô cùng đẹp đẽ phóng khoáng.

Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại.

Tôi đứng trước bàn làm việc của anh, có chút mất tự nhiên, cung kính nói: “Xin chào tổng giám đốc Bùi.”

Anh ta đi đến trước bàn, ra hiệu với tôi: “Ngồi đi.”

Tôi đi đến trước mặt anh ta, ngồi xuống cách bàn làm việc, cẩn thận ngẩng đầu, anh ta đang nghiêng đầu như nhìn vật gì đó, tầm mắt không ở trên người tôi. Lúc này, tôi mới có thể nhìn kỹ tướng mạo của anh ta, anh Bùi rất trẻ, chắc chỉ khoảng 30, để đầu đinh, rất nhanh nhẹn, đường cong sườn mặt không thô kệch như người phương bắc, khuôn mặt có phần nhã nhặn tuấn tú, mà khóe môi của anh ta luôn luôn hơi cong lên, vẻ mặt có một loại lễ độ và khiêm tốn ấm áp.

Tôi đang chú ý anh ta, anh ta đúng lúc nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của tôi, trong lòng tôi lại lúng túng.

Anh ta mỉm cười: “Có cảm giác thích ứng khi vào công ty chưa?”

Tôi lên tiếng trả lời: ‘Tốt lắm, các đồng nghiệp khác ở công ty đều rất hòa đồng, tất cả mọi người vô cùng có năng lực, tôi rất vui khi có thể gia nhập Phiếm Hoa.”

Anh ta hơi gật đầu, trong tay cầm một cây bút chì bấm, đang đùa nghịch giữa hai ngón tay.

Mà ánh mắt của anh ta luôn nhìn tôi.

Tôi bị anh ta nhìn đến nỗi ngượng ngùng, ho khan một tiếng, nhanh chóng cúi đầu xuống.

Lông mày anh ta khẽ nhếch lên, vẻ mặt có ý cười nói với tôi: “Biết tại sao tôi nhận cô không?”

Tôi nghĩ một lúc rồi đáp: “Tổng giám đốc Bùi, tôi biết năng lực của tôi có hạn, vô cùng cám ơn anh đã cho tôi cơ hội này.”

Anh ta dùng một giọng nói trong trẻo lên tiếng: “Lần này, chúng tôi không ngừng tuyển một vài nhân viên thiết kế, hơn nữa còn tuyển một nhân viên tài vụ có thâm niên, cuối cùng thông báo tuyển dụng lần này thì tỷ lệ trúng tuyển của nhân viên tài vụ là 200:1, nhân viên thiết kế là 75:1, cô hiểu được ý của tôi chưa?”

Tôi gật đầu: “Tôi hiểu rõ công ty rất coi trọng tố chất tổng thể của nhân viên, người tài như rừng, tôi sẽ trân trọng cơ hội này.”

Anh ta tỏ ý khen ngợi: “Là một nhà tuyển dụng, tôi gặp được thiên tài, nhân tài, người tài năng bình thường, nhưng vẫn chưa gặp được một tài năng mới, thật trùng hợp, cô chính là tài năng mới đó.”

Tôi có chút không hiểu lắm, nhưng lại không thể không bội phục cách nói chuyện rất có kỹ xảo của anh ta.

Từ trên bàn, anh ta cầm qua một khối rubic nhỏ, lúc này tôi mới chú ý đến hóa ra ở trên bàn của anh ta cũng có một khối rubic.

Anh ta rất hứng thú xoay khối rubic đó: “Thật ra, chơi rubic cũng là một công việc rất có tính kỹ thuật, nhiều người thông minh chưa chắc đã biết chơi, thế nhưng những người cố chấp có thể từ đó mà phát hiện ra rất nhiều bí ẩn, nói thật với cô là tôi chơi rubic đã 10 năm, cho đến bây giờ tôi vẫn không có cách nào làm được ra 6 mặt thống nhất.”

Tôi đành phải ngượng ngùng mỉm cười.

Anh ta còn nói thêm: “Thực ra thiết kế cũng là một nghệ thuật, mà nghệ thuật cũng là kỹ thuật, thiết kế- nghệ thuật- kỹ thuật, ba cái này có liện hệ với nhau. Trong những người thi tuyển, nền tảng của cô kém cỏi nhất, nhưng cô có một ưu điểm, đó chính là không gian thiết kế trong tư tưởng của cô có đại bộ phận là trống rỗng. Cũng không có khái niệm gì đi sâu vào làm chủ đạo, những thứ này lại sẽ trở thành ưu thế cho công việc học tập của cô về sau, lần này tôi cho cô cơ hội, hy vọng cô trân trọng nó, đừng để tôi thất vọng.”

“Vâng, tôi hiểu.”

Lòng tôi buống xuống gánh nặng, cảm tạ trời đất, anh ta không chút đề cập đến sự ngượng ngùng của tôi ngày đó, tôi có một linh cảm, thực ra anh ta đã nhận ra tôi, nhưng  do anh ta rất có tu dưỡng, đã không nói ra.

Nhìn tôi vô cùng thận trọng, anh ta lại mỉm cười hỏi tôi: “Tại sao lại mất tự nhiên như vậy khi ở trước mặt tôi, chẳng lẽ trong ấn tượng của người khác tôi rất cứng nhắc, khó có thể tiếp xúc sao? Chẳng lẽ cô không sẵn lòng xem tôi là bạn? Giống như bạn bè tâm sự một cách tự nhiên của ngày đó?” 

Tôi trả lời lưu loát: “Anh là cấp trên, tôi là cấp dưới, phàm là anh có chỉ thị yêu cầu gì, tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành. Về phần nói chuyện tâm sự? Tôi vừa mới vào công ty, thứ nhất, tôi không có thói quen xem cấp trên như bạn bè, trong thời gian làm việc mà nói chuyện phiếm. Thứ hai, tôi cũng không có thói quen nói chuyện quá nhiều với một người bạn chỉ mới gặp qua một lần.”

Anh ta nở nụ cười.

Văn phòng của anh Bùi rất lớn, phòng nghỉ bên kia có một tấm bình phong bằng gỗ đàn hương, trên mặt kính có chạm khắc lỗ thưa thớt, bốn bức tranh thêu là tác phẩm bốn bức phong cảnh Cẩm Tú Xuân giữa đời Thanh. Bốn bức tranh gồm có một đôi chim sáo đá bầu bạn trên cây tùng, một đôi én xuân bầu bạn trên cây hải đường, một đôi chim thọ đái bầu bạn trên cây mai đỏ, một đôi uyên ương bầu bạn bên hoa sen.

Lúc này, mùi thơm thanh u của gỗ đàn hương nhàn nhạt truyền đến, thâm nhập vào trong mũi của tôi, vô cùng dễ chịu.

Anh ta còn nói thêm: “Làm việc cho tốt, thư tiến cử của cô tôi có xem qua. Anh hùng không hỏi xuất thân, có tài có đức mới là điều quan trọng. Nhớ kỹ một chuyện, đối với nhân viên chăm chỉ, tôi có thể cho cô ấy cơ hội học hỏi, nhưng tôi không có kiên nhẫn làm đầu tư đường dài đâu.”

“Vân, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Anh ta nói chuyện rất hòa nhã, hơn nữa không hề ra vẻ tự cao, chẳng trách lúc sáng đến công ty, rất nhiều nhân viên nữ thấy anh ta thì nói tốt, trên mặt vẫn còn vẻ hâm mộ.

Anh ta còn nói thêm: “Quên tự giới thiệu, tên tôi là Bùi Vĩnh Diễm, cha tôi là chủ tịch, cho nên tôi tạm thời giữ chức vụ tổng giám đốc công ty. Trong giờ làm việc, cô có thể gọi tôi là tổng giám đốc Bùi, sau khi hết giờ làm cô có thể gọi tôi là anh Bùi hoặc có thể gọi tên tiếng Anh của tôi là Kevin.”

Tôi bất chợt nghĩ đến một câu thơ, nhịn không được thốt lên: “Chữ Diễm? “Băng ngạc hàm thải, điêu diễm biểu sức” (1),đây là một loại ngọc.”

(1): Một câu thơ ám chỉ một loại ngọc đẹp. Mình không biết dịch hix.

Anh ta lại gật đầu cười, ý bảo tôi có thể ra ngoài.

Tôi đứng lên lễ phép cúi chào anh ta, mãi cho đến khi tôi lùi đến cánh cửa, tôi còn thấy anh ta vẫn đang nhìn tôi.

***********************************

Sau khi trở về, Vương Diệu Âm lập tức hỏi tôi: “Đi gặp tổng giám đốc hả?”

Tôi gật đầu.

Vương Diệu Âm khẽ hỏi tôi: “Tổng giám đốc rất đẹp trai, tuổi cũng trẻ nữa, nghe nói… lúc phỏng vấn anh ấy đích thân từ trong phòng đi ra gặp cô, có thật không?”

Trong ánh mắt của cô ấy lóe lên vẻ tò mò.

Trong lòng tôi than, hóa ra tổ chức lớn cũng giống như đơn vị nhỏ thôi, có điều tin đồn còn nhanh hơn cả bưu kiện điện tử nữa, rơi vào đường cùng tôi đành trả lời: “Là bởi vì hôm đó tôi chơi rubic cho người phỏng vấn xem, bọn họ cảm thấy thú vị thôi.”

Vương Diệu Âm cũng khó hiểu: “Lần tuyển dụng này cũng thật là lạ.”

Tôi không muốn tốn thời gian nhiều với cô ấy, tôi đến để làm việc, hơn nữa không giống cô ấy, cô ấy còn trẻ trung, tôi đã là một phụ nữ ly hôn. Đối với một phụ nữ đã mất hôn nhân, hiện tại quan trọng nhất không phải nói chuyện yêu đương, mà là cố gắng làm việc, để cho bản thân sống tốt hơn.

Tuy rằng tôi và Gia Tuấn vẫn chưa ly hôn.

Chúng tôi đang sống riêng, đang đợi tòa án mở phiên tòa lần hai.

*****************************************

Công việc bên ngoài mà tôi mong đợi cứ như thế mà bắt đầu.

Từ sự khởi đầu của hôm nay, cuộc sống của tôi chính thức có quỹ đạo. Thời gian ra vào đều đúng giờ, sáng sớm đi làm đúng giờ, buổi chiều nghỉ đúng giờ, sau khi tan tầm vẫn chui vào nhà sách xem sách chuyên môn như cũ. Tôi không hề lôi thôi lếch thếch, vì hình tượng, tôi bắt đầu có phong cách của chính mình, không trang điểm quá đậm, không huênh hoang, tất cả đều dựa trên nhân viên công chức. Trước kia, tôi mang giày mũi nhọn, hoặc là lúc vui vẻ thì sẽ mặc quần hiphop, nhưng hiện tại tôi chú ý tất cả, một chiếc váy bút chì bó sát, phối hợp với cách ăn mặc nào cũng thích hợp, trên người sẽ mặc bộ đồ công sở đơn giản, túi xách cũng không dám chọn loại có quá nhiều phụ kiện, mà lựa chọn thẳng túi xách Lệ Nhân màu sắc tương đối chính thống.

Làm việc chung với các đồng nghiệp, cũng thoải mái tự do, vô cùng thong thả hài lòng.

Bùi Vĩnh Diễm nói rất đúng, trong các nhân viên tuyển dụng, nền tảng của tôi kém cỏi nhất, nhưng anh ta vẫn cho tôi cơ hội, bất luận là xuất phát từ nguyên nhân gì, tôi đều quý trọng cơ hội này, người ta có thể cho bạn một lần cơ hội, nhưng bạn phải không chịu thua kém, không thể đi quá giới hạn.

**************************************

Sau một tuần đến công ty, khi tan tầm tôi gặp hai người phụ nữ kỳ lạ, họ tự nhiên lại đứng ở trước cửa công ty chờ tôi.

Thấy tôi đi ra, họ chạy đến, khách sáo hỏi tôi: “Cô là Đinh Đinh?”

Tôi cảm thấy lạ: “Đúng vậy, xin hỏi hai người có chuyện gì?”

Trong đó có một người tuổi tác lớn hơn một chút thử thăm dò tôi: “Có thể tìm một chỗ ngồi xuống để hỏi cô một chút chuyện được không?”

Tôi có chút bối rối, nhưng thấy hai người cũng không giống người xấu, vì thế tôi đồng ý. Cùng họ đi đến một tiệm bánh kem ở ven đường, sau khi ngồi xuống họ gọi cho tôi một ly thức uống.

Tôi hỏi hai người: “Xin hỏi có chuyện gì?”

Người lớn tuổi hơn có chút khó xử, ánh mắt xin giúp đỡ, nhìn qua bên cạnh người trẻ hơn.

Người phụ nữ đó cũng ngoài 40 tuổi, bà ấy nói với tôi: “Là như vầy, tôi vốn là hàng xóm của mẹ chồng cô, ở cùng tiểu khu với mẹ cô nhưng khác tầng, nghe nói hiện tại cô và luật sư Phó đang sống riêng, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Tôi cũng nói thẳng mục đích của tôi, tôi nghe nói cô muốn ly hôn với luật sư Phó, đúng lúc tôi có một đứa cháu gái, tuổi tác và điều kiện cũng xấp xỉ luật sư Phó, cho nên tôi liền giới thiệu cho luật sư Phó, hai người họ đã gặp mặt hai lần, chắc hẳn ấn tượng cũng không tệ, cũng hẹn là sẽ tiếp tục gặp gỡ, lần này đến chủ yếu là muốn hỏi cô, tại sao cô và luật sư Phó ly hôn vậy?”

Hóa ra bà ấy là bà mai, trong lòng tôi có chút khó chịu, bên này tôi và Phó Gia Tuấn còn chưa làm xong thủ tục ly hôn, bên kia anh ta đã vội vàng bắt đầu mối quan hệ mới?

Chị của bà mai có chút ngại ngùng nói: “Tìm cô như vậy, thật sự là ngại quá, cô cũng đừng trách móc nha.”

Tôi hiểu được ý của bà ấy, xem ra bà ấy đến để tìm hiểu tình hình của Phó Gia Tuấn, suy nghĩ một lát tôi nói: “Cũng không có gì, dì cũng làm mẹ, tôi có thể hiểu được tâm trạng của dì, thực ra con người của Phó Gia Tuấn không tệ, công vệc tốt, tính tình cũng chính trực. Trong 10 năm anh ấy làm luật sư, chỉ có một số ít vụ kiện bị thua. Hơn nữa, vô cùng trượng nghĩa với người khác, cũng không sợ cường quyền, cho dù người ủy thác anh ấy có là tổng tài quan to hay là dân chúng nghèo khổ, anh ấy đều đối xử bình đẳng, cho nên anh ấy là một người tốt.”

Người phụ nữ kia có phần do dự: “Như vậy tại sao hai người lại ly hôn? Có phải ở phương diện khác thì cậu ta… …?”

Tôi nhanh chóng giải thích: “Không phải, bất kể trên phương diện chung sống vợ chồng, hay là  trên phương diện an bài quan hệ giữa hai gia đình, Phó Gia Tuấn đều làm rất tốt. Sở dĩ chúng tôi ly hôn, không phải nguyên nhân do anh ấy, nguyên nhân thật sự là bởi vì cá tính của chúng tôi. Sau khi chúng tôi chung sống vài năm, dần dần phát hiện tính cách yêu thích của mỗi người càng ngày càng sai lệch, cho nên chúng tôi mới lựa chọn chia tay.”

Bà ấy lại chần chờ: “Như vậy thì tại sao không trực tiếp làm thủ tục ly hôn, mà phải đưa ra tòa vậy?”

“Nguyên nhân này dì không hỏi Phó Gia Tuấn sao?”

Bà ấy có chút ngượng ngùng: “Tạm thời vẫn không có ý hỏi những chuyện xấu hổ này.”

Trong lòng tôi buồn cười, tạm thời vẫn không có ý hỏi những chuyện xấu hổ này sao? Thật là, nếu bà muốn gả con gái cho Phó Gia Tuấn, chắc hẳn bà nên trực tiếp hỏi Phó Gia Tuấn chứ, làm gì phải tới hỏi người vợ trước là tôi đây?

Tôi không muốn nói nhiều về khuyết điểm của Gia Tuấn, cũng không muốn cho người ngoài biết mâu thuẫn giữa chúng tôi, suy nghĩ xong, tôi lễ phép nói: “Có một chút nguyên nhân, ví dụ như nói về vấn đề tài sản, mọi người sẽ nảy sinh một ít bất đồng.”

Bà ấy cuối cùng cũng thở phào, nhìn em gái cười cười: “Chị đoán là nguyên nhân này mà.”

Hai người này cũng không ở lâu, khách sáo nói vài câu cho có lệ với tôi, liền nhanh chóng rời khỏi.

Hai người đi rồi, tôi giận dữ mua một hộp bánh pía.

Tôi không hiểu Phó Gia Tuấn này đang làm trò gì, bên này anh ta đã muốn bắt đầu quan hệ mới, nhưng lại trì hoãn không chịu ký tên ly hôn với tôi. Anh muốn làm gì? Thật sự anh sẽ không muốn đợi bản thân tìm được đối tượng thích hợp rồi, sau đó mới ngã bài lần nữa với tôi?

Tôi nhịn không được lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Phó Gia Tuấn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.