Trên người anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, chỗ chính giữa khuy áo có in một đường hoa văn trang trí, từ bả vai bên phải đi xuống là một đường vân thẳng đứng màu lam đậm, rất nhiều hoa văn hình vuông. Áo sơ mi cũng không bỏ vào quần, mà còn mở hai nút, vạt áo thoải mái vô cùng tùy ý. Nhưng lúc anh ta vừa xuất hiện, lập tức như có một luồng không khí thanh tú phả vào mặt.
Tôi có chút ngớ người, lúc này lại có một loại cảm giác, nếu là hình dung phụ nữ, không ăn nhan khói trần gian. Nhưng để hình dung đàn ông? Làm sao dùng một từ vừa ngắn gọn vừa văn nhã để hình dung đây? Tôi mù tịt.
Anh ta thấy tôi hiếu kỳ nhìn anh ta, khóe môi có chút cong lên, khụ một tiếng, sau khi cổ họng sạch rồi, anh ta nhẹ nhàng hỏi tôi: “Cô khỏe không?”
Hả? Toàn thân tôi chấn động, giọng điệu thăm hỏi ân cần thật quen thuộc, đúng là tôi đã nghe được ở chỗ nào rồi?
Giọng nói của anh ta rất ấm áp, rót vào tai khiến người khác có cảm giác như một dòng nước ấm đang chảy khắp người, các bộ phận trên cơ thể đều có một cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Thấy tôi chần chờ, anh ta lại nhẹ giọng hỏi: “Cô khỏe không*?” (Giọng miền Nam.)
Tôi nhất thời ngây người, điện quang ampe trong đầu, nháy mắt phản ứng trả về tôi, là anh ta? Là suốt đêm hôm đó, người im lặng ngồi cách một cái sô pha nói chuyện cùng tôi.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/36-chieu-ly-hon/2345471/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.