Lăng Tử Yên không biết nói gì, chỉ ôm cô ta. Hứa Minh Ưu nhìn hai người phụ nữ trước mặt mình, cô ta hoàn toàn không hiểu tại sao Vivi lại khóc chết đi sống lại chỉ vì một người đàn ông? Cô ta ngồi trên ghế sofa đối diện cắn ống hút, vẻ mặt thắc mắc! Vivi khóc một lúc lâu thì cảm xúc mới dịu xuống, cô ta ăn từng thìa cơm nhỏ. “Reng reng…” Điện thoại của Lăng Tử Yên đổ chuông, là Kỳ Minh Viễn gọi điện, cô nhanh chóng bắt máy. “Em đang ở đâu vậy? Đã đến giờ về nhà rồi vợ ơi!” Bên đầu dây bên kia, người nào đó vì không thấy vợ cả một buổi chiều đang ước gì bây giờ có thể “bay” đến bên người cô! “Em đi gặp một người bạn, tâm trạng của cô ấy không tốt nên đang ở trong phòng an ủi cô ấy, xong chuyện em sẽ về liền!” Lăng Tử Yên thành thật trả lời, chỉ là tự động bỏ qua chuyện của Vivi. Theo bản năng, cô không muốn để Kỳ Minh Viễn biết chuyện của Vivi bởi Kỳ Minh Viễn vẫn luôn đi tìm Vivi nhưng anh không biết là trong những năm này, Vivi đã không còn tên là Phương Ái Vi. Lăng Tử Yên vẫn hi vọng kéo dài thêm được ngày nào hay ngày đó, cô không muốn Kỳ Minh Viễn gặp được Vivi bởi cô cảm thấy chỉ cần để hai người gặp nhau thì cô và Kỳ Minh Viễn sẽ xảy ra chuyện! “Bạn bè? Là nam hay nữ?” Kỳ Minh Viễn bên kia khẩn trương hỏi. Lăng Tử Yên cười xùy một tiếng: “Là nữ, huống chi còn có Hứa Minh Ưu ở đây mà, có là nam thì anh sợ cái gì?” Có thể nghe tiếng Kỳ Minh Viễn ở bên kia thở dài, anh nói: “Nói tên khách sạn để anh đến đón em!” “Cuối cùng chị không còn cô đơn nữa rồi!” Vivi cảm động ôm chầm lấy Lăng Tử Yên: “Từ khi mẹ qua đời, chị luôn thấy cô đơn, chị vẫn cố gắng lấy lòng Âu Tấn Tài, sợ một ngày nào đó anh ta sẽ bỏ đi, nhưng ngày đó cũng đã đến!” “Không sao đâu chị.” Lăng Tử Yên ôm cô ta, đối với Vivi, cô có một loại cảm giác mang tên đồng cảnh ngộ. Bọn họ đều cảm thấy cô đơn, sợ ở thế giới rộng lớn này, một mình mình sẽ không tìm thấy một nơi dừng chân. “Em về đi, cảm ơn em đã giúp chị.” Vivi buông Lăng Tử Yên, vẻ mặt chân thành nhìn cô. Cô ta vừa mới nói, đồng thời điện thoại của Lăng Tử Yên reo lên, là Kỳ Minh Viễn gọi, cô bắt máy, trong mắt đều là ý cười: “Tới rồi à?” “Ở phòng nào, anh lên đón em.” Giọng của Kỳ Minh Viễn vang lên. “Ha ha, anh cứ đợi trong xe đi, bây giờ em và Hứa Minh Ưu xuống dưới! Một lát gặp, tạm biệt!” Dứt lời, Lăng Tử Yên tắt máy, cất điện thoại vào túi xách. Sau đó, dường như nhớ đến điều gì, cô lấy tiền ra, tất cả đều là tiền mặt đưa cho Vivi: “Em biết đồ của chị đều ở nhà Âu Tấn Tài, chắc chắn chị sẽ không lấy đi nên chị cứ dùng số tiền này, ngày mai em lại đến!” “Cám ơn em. Tử Yên!” Vivi cũng không khách sáo, cô ta đưa tay nhận tiền Lăng Tử Yên rồi đứng dậy nói: “Để chị tiễn em, chị cũng muốn gặp mặt chồng em nhưng với bộ dạng hiện tại…” “Không sao, chờ tâm trạng chị khá hơn thì cũng có thể mà!” Lăng Tử Yên biết bây giờ Vivi vẫn chưa muốn gặp Kỳ Minh Viễn, cô cũng chẳng ép, gọi Hứa Minh Ưu đi ra tới cửa: “Vậy chúng em đi đây!” “Ừ, hẹn gặp lại!” Vivi đứng trước cửa trả lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]