Lăng Tử Yên gặp lại Vivi trong siêu thị lớn cạnh tòa nhà Quốc Tế Hải An, Lăng Tử Yên và Hứa Minh Ưu muốn mua thịt bò khô, định ăn vào lúc giữa trưa khi viết truyện ngắn thiếu nhi. Xe Hứa Minh Ưu còn chưa đỗ xong thì Lăng Tử Yên đã nhìn thấy Vivi. Dưới ánh mặt trời chói chang, Vivi đứng trên vỉa hè ở cổng siêu thị, xung quanh là dòng người qua lại, có một đôi nam nữ đang đứng đối diện nhìn cô ta. Một người chính là Âu Tấn Tài hôn phu của cô ta và cô gái tham tiền ngày đó! “Âu Tấn Tài, tháng mười này chúng ta sắp kết hôn rồi. Tại sao anh lại làm thế?” Cuối cùng, Vivi bước lên phía trước ngẩng đầu vặn hỏi chồng chưa cưới của mình. “Vivi à, tôi không thích cô. Năm đó, đính hôn với cô là do ba mẹ cô mất rồi. Khi còn sống, họ hy vọng tôi chăm sóc cô nên tôi mới đính hôn với cô, còn bây giờ…” “Bây giờ, công ty ba mẹ để lại cho tôi. Anh biến nó thành của anh rồi cảm thấy tôi dư thừa?” Vivi cắt ngang lời anh ta: “Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?” “Sao tôi không thể đối xử với cô như vậy hả? Cô có biết không, vì cô, vì mẹ cô mà mẹ tôi phải chịu bao nhiêu đau khổ? Haha…Nếu không phải vì cô, tôi và mẹ tôi cũng đâu đến nỗi chịu khổ như thế? Cho nên tôi muốn trả thù cô…” “Nhưng tôi đâu có làm gì anh và mẹ anh.” “Vì cô, tôi và mẹ tôi chịu nhiều đau khổ đến vậy. Một câu nói cô không làm gì là có thể chối bỏ những cực khổ mà chúng tôi đã trải qua sao?” “Haha…” Vivi không nói gì nữa, chỉ là đột nhiên cười rộ lên, nét mặt trông rất thê lương. Lăng Tử Yên vội vàng xuống xe bước qua, nhưng không dám đến gần mà đứng ở cách đó không xa, nhìn Vivi nở nụ cười tuyệt vọng và hết sức đau lòng. “Cô, cô…” Cô gái tham tiền che trước ngực mình, tức giận đến nỗi sắc mặt tái đi. “Âu Tấn Tài dẫn thứ rác rưởi này đi nhanh đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Hứa Minh Ưu vừa xoa nắm đấm, bẻ ngón tay kêu rắc rắc. Nét mặt, giọng điệu và hành động đều tràn ngập cảnh cáo. “Đây không phải là rác rưởi của tôi!” Âu Tấn Tài liếc mắt nhìn cô gái tham tiền, ngẩng đầu nói với Vivi: “Cô ta chỉ là cái cớ để tôi bỏ cô mà thôi. Bây giờ cô biết lòng tôi rồi chứ, sau này đừng tới tìm tôi nữa!” Nói xong, anh ta thẳng thừng bỏ đi! “Đàn ông cặn bã! Đúng là đàn ông cặn bã!” Hứa Minh Ưu tức giận muốn đuổi theo. “Được rồi! Đừng đánh anh ta nữa, đánh anh ta thì có tác dụng gì? Anh ta muốn trả thù tôi!” Vivi kéo Hứa Minh Ưu. “Đi thôi! Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống chút đã!” Lăng Tử Yên đau lòng nhìn Vivi, mặt cô ta ửng hồng lên vì phơi dưới trời nắng gắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]