Đường Mật vẫn chuyển động tầm mắt không yên nhìn hai chiếc xe bị lật cùng máu chảy như rót từ vai xuống lưng của Arthur, cô không biết mình đã chạyđến bến tàu sát biên giới như thế nào, cũng không biết mình đã bước quađược ván cầu nhỏ hẹp mà cao ngất kia ra sao để đi lên khoang thuyền, côchỉ thấy màu máu trên người anh tràn ngập cả hốc mắt, những thứ nhìnthấy đều là một màu đỏ sậm. Cho đến lúc đã hơi định thần lại thì cô đã ở trong khoang thuyền, Arthur ngồi bên cạnh đang chỉa súng vào đầu mộtthủy thủ thở phì phò từng ngụm, thủy thủ kia quỳ trên mặt đất toàn thânrun rẩy xé băng gạc, bên chân đặt một số dược phẩm dùng để cầm máu.
"Để cho tôi!" Đường Mật nhận băng gạc trong tay thủy thủ, hốc mắt nóng lên.
Dung dịch oxy già không màu nhỏ trên miệng vết thương của anh làm sủi lênbọt màu hồng phấn không ngừng, giống như axit mạng nồng độ cao ăn bênngoài thịt, lúc nhìn thấy lưng anh bỗng nhiên cứng lại, nước mắt cô liền không nén được mà trào ra, cùng máu tươi của anh chảy qua cái lưng vẫnthẳng đứng cường tráng như trước.
"Đừng khóc, chỉ là vết thương nhỏ thôi, trước kia còn có vết thương nghiêmtrọng hơn thế này gấp mười lần anh vẫn chịu được mà." Arthur nở ra nụcười trấn an, nắm lấy bàn tay hơi run rẩy của cô. Không ngờ rằng một câu bâng quơ này của anh lại càng khiến nước mắt Đường Mật rơi nhiều hơn,cô lau nước mắt trên mặt, cố nén nức nở, cắn môi chích thuốc cầm máu màu cam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/35-milimet-yeu/3183338/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.