Khoan đã… sao câu nói “bình thường” như vậy lại thốt ra từ miệng đại sư tỷ được? Chẳng lẽ nàng bị đoạt xá rồi?! 
 Tiểu sư muội ta hơi lo nha. 
 “Vậy… đại sư tỷ, giờ chúng ta đi đâu?” 
 Đại sư tỷ đeo kiếm sau lưng, bóng dáng hiên ngang mà lạnh lùng: 
 “Lấy mạng đổi mạng. Dù có chec, lão nương cũng phải c.h.é.m thêm vài lão già tiên tông làm đệm!” 
 Đấy mới đúng là đại sư tỷ ta biết! 
 Chỉ là nàng mới đi được hai bước đã ngã quỵ. 
 Những ngày qua nàng cố gắng luyện kiếm dù còn thương, nay lại bị tức giận làm khí huyết nghịch loạn, linh mạch tắc nghẽn, liền ngất lịm. 
 Từ xa, ta nghe thấy tiếng phi kiếm rít gió, vài luồng linh lực đang tiến gần. 
 Ta không dám chậm trễ, cõng đại sư tỷ trên lưng, chạy thẳng xuống phàm giới. 
 12. 
 Ta đưa đại sư tỷ đến trú tạm ở một trấn nhỏ ven biên giới của một nước nhỏ yếu. 
 Ngay ngày đầu tiên, đã có ba bốn tên tiểu lưu manh mới trúc cơ, lén lút thổi mê hương vào căn nhà rách nơi ta và đại sư tỷ tá túc. 
 Ta rút Miện Thiên Kiếm, một kiếm c.h.é.m bay đầu bọn chúng. 
 Căn nhà rách ấy vốn là một ngôi miếu hoang. 
 Tượng thần đã mất từ bao đời nào chẳng rõ. 
 Chỉ còn lại bốn bức tường, một cánh cửa hỏng, một ô cửa sổ rách. 
 Mái nhà là do ta tự lợp, lượm rơm rạ về, lấy dây buộc tạm lên xà. 
 Mưa thì dột, gió thì lùa. 
 Gió mưa kéo dài mấy ngày, đại sư tỷ cũng hôn mê mấy ngày liền. 
Ta nghĩ, dù thế nào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/3000-vo-dich-dai-su-ty-noi-dien-roi/4628902/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.