① Cảm ơn
Chờ đến khi hai chúng tôi im lặng nằm trên giường đã là mười hai giờ đêm, trong phòng đặc biệt tĩnh lặng, tiếng anh hít thở gần trong gang tấc, độ ấm thân thể anh ngay trong tầm tay.
Ngón tay luồn qua khe hở ngón tay của tôi, một ngón rồi lại một ngón, bao kín kẽ lấy anh, anh lặp đi lặp lại vô số lời cảm ơn.
Tôi mở mắt ra trong bóng tối, có ánh sáng tờ mờ của thiết bị sạc pin, tôi thật sự cảm thấy kì quái khi anh cứ biểu lộ tình cảm biết ơn nhiều như thế: "Cảm ơn cái gì?" Tôi cười, "Dù sao ở nhà ba mẹ em cũng xem em không vừa mắt, em đây là chạy trốn ấy chứ."
Anh thò tay ôm lấy tôi: "Cảm ơn em nhiều lắm."
Tôi cũng thò tay ôm lấy anh, buồn cười: "Con người anh thật sự kỳ quái." Tôi nói, "Anh làm vì em nhiều chuyện như thế, em đều bị động nhận, thế mà hiện tại anh lại cảm ơn ngược lại em."
Anh nhẹ giọng nói: "Anh cảm thấy em quá tốt, ai cũng không xứng, bao gồm cả chính anh."
Lời này của anh khiến tôi thật sự hổ thẹn không dám nhận: "Anh thật là...."
Anh nhẹ giọng than thở: "Anh thật......"
Tôi trực tiếp chấm dứt việc anh biểu đạt sự biết ơn: "Thực ra muốn nói cảm ơn thì phải là em cảm ơn anh mới đúng chứ?" Tôi nghiêng đầu ấn một nụ hôn vang dội lên mặt anh, "Cảm ơn anh có thể khiến cho em khi sắp bước qua tuổi ba mươi, sắp đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/24-tu-mau-chot/1982865/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.