Trước khi quay, Dương Xu gọi một cuộc điện thoại rất dài cho Trịnh Quan Ngữ. Gần đây cô liên lạc với y rất thường xuyên, chủ yếu là vì mối quan hệ của y với Minh Tranh, cô thông qua nhiều cách khác nhau để biết và gần đây rất quan tâm đến đời sống tình cảm của y. Hơn nữa, tin tức Trịnh Quan Ngữ đóng phim đồng tính cũng dần dần lan truyền ra dư luận, gần đây Dương Xu có hơi lo lắng. Lúc trước Trịnh Quan Ngữ đóng phim chưa bao giờ đóng phim có quy chuẩn lớn, và bộ phim này sẽ làm nhiều fan điện ảnh phải bất ngờ. "Em lên mạng xem đi, phần lớn fan điện ảnh đều nói không hiểu tại sao Trịnh Quan Ngữ đi tới đỉnh cao này còn muốn bước xuống." Dương Xu thở dài trong điện thoại, "Bước này của em quả thật quá liều lĩnh... Ài, bây giờ chị luôn cảm thấy cho em đi đóng phim này là sai, đề tài này quá mạo hiểm." Một cây thường thanh đã hot lâu năm ở giới điện ảnh và truyền hình lại chợt đi quay một bộ phim có tiêu chuẩn lớn, nghe đến quả thật là ly kỳ. Binh hành hiểm chiêu, nếu như không thắng vì đánh bất ngờ thì rất có thể thất bại trong gang tấc. "Gì mà đi xuống chứ, em là diễn viên, diễn viên thì nên quay phim, đóng phim mình thích." Trịnh Quan Ngữ nói chầm chậm, "Chúng ta hẳn là nên tôn trọng nghệ thuật, đúng không?" Lúc này nhắc tới nghệ thuật làm gì. Giọng của Dương Xu bất đắc dĩ: "... Chị càng nghĩ càng thấy em quay bộ phim này là vì Minh Tranh kia!" Trịnh Quan Ngữ cười đáp: "Không thì sao nữa, chị thấy em giống muốn đóng vai bản sắc đồng tính lắm à?" Dương Xu im lặng một lúc mới hỏi: "Em nghĩ sao về dư luận?" "Thuận theo tự nhiên là được, nếu em đã dám nhận bộ phim này thì chắc chắn đã chuẩn bị tâm lý mọi thứ rồi, chị không cần lo lắng." Trịnh Quan Ngữ nói, "Còn có việc gì không? Không có gì thì em phải chuẩn bị chút, sắp quay rồi." Dương Xu thở dài: "Bây giờ chị mới nói chuyện chính với em đây, em nghe cẩn thận." "Chị nói đi." "Em biết Trang Siêu nhỉ? Vài chuyện lúc trước của anh ta bị người ta lật lại, gần đây người trong giới rất bàng hoàng." Dương Xu nói, "Chị vốn nghĩ sẽ không liên quan gì đến em nhưng kết quả vấn đề lại tới cửa tìm chị." Trịnh Quan Ngữ lấy làm lạ: "Em thì có vấn đề gì? Em cũng không thích ra ngoài chơi, chị biết mà." Dương Xu hỏi y: "Vậy em có từng gặp một minh tinh nhỏ tên Tề Tinh không?" Lúc đầu Trịnh Quan Ngữ còn không nhớ tới người này là ai: "Ai vậy, có chuyện gì?" "Chị còn muốn hỏi em chuyện gì xảy ra đây." Dương Xu nói, "Thật ra trước đó cậu ta đã ngầm nói bóng nói gió gì đó trên mạng nhưng cũng không gây ra chuyện gì... Hôm nay gọi thẳng đến chỗ chị nói trong tay cậu ta có hình ảnh và ghi âm bất nhã của em và cậu ta trong khách sạn. Trịnh Quan Ngữ, em thành thật nói cho chị biết có quen người này không?" Tề Tinh? Trịnh Quan Ngữ tốn hết sức cũng không nhớ ra người này là ai. Y ráng nhớ cả nửa ngày....... Ồ, hình như y đã dạy một khóa tư tưởng đạo đức cho một nam sinh tự đưa tới cửa? Hôm đó y uống rượu nên có chút cảm tính, trò chuyện tình yêu với đối phương... Nhưng chuyện đó thì có gì chứ! Hôm đó cũng không chạm vào em minh tinh kia, vã lại đó cũng là chuyện rất lâu về trước rồi sao bây giờ lại chợt xuất hiện? Đến khi Trịnh Quan Ngữ nhớ lại thì thật sự cạn lời: "Chuyện này... em không có đụng vào một ngón tay của cậu luôn, là cậu ta ăn vạ! Hai chúng em không có xảy ra chuyện gì hết, hôm đó em say, tâm trạng cũng không tốt......" Dương Xu nghe xong đầu đuôi câu chuyện thì tức giận mắng y: "Kiểu minh tinh như thế mà em cũng dám tùy tiện ở lâu trong khách sạn với người ta?? Em có biết có bao nhiêu người muốn đạp em bò lên không hả ông anh!! Lúc đó em nên bỏ đi luôn, dù cho em không xảy ra chuyện gì với cậu ta thì cũng thành vết nhơ của em, cậu minh tinh kia đã tính toán canh thời gian rồi mới đến, muốn hốt em một vố đó em có biết không?" Hơn nữa không biết có phải đã tính trước rồi không, nếu bên kia là một đoàn đội thì có lẽ rất rắc rối. "Lúc ấy em thấy cậu ta đơn thuần nên còn tưởng bị ai ép đến." Trịnh Quan Ngữ đau đầu, "Với đêm đó em cũng uống nhiều, rất mệt, không có tâm trạng để nghĩ nhiều thế." "Đơn thuần?" Dương Xu cười nhạo, "Đến giờ em vẫn cho rằng có người đơn thuần trong giới này hả? Ngã một lần thì khôn hơn đi, sau này ai đến gõ cửa xin em thì cẩn thận chút!" Trịnh Quan Ngữ nghe đến nhức đầu: "Bằng chứng của đối phương là gì?" "Chỉ nói là ảnh chụp và ghi âm, vẫn chưa gửi tới." Dương Xu nói, "Cậu ta đòi tiền, hai triệu." Hai triệu? "Hình bất nhã của em chỉ đáng hai triệu? Đến cùng thì cậu ta đang xem thường ai thế, biết giá thị trường không?" Trịnh Quan Ngữ không nhịn được bắt đầu chanh chua, "Nghiệp vụ lừa gạt còn không thuần thục, khó trách vẫn flop." Dương Xu thật sự không chịu nổi y: "Lúc này còn có tâm trạng nói móc nói mỉa!" "Điều này không phải chứng minh cậu ta không lấy ra được thứ gì đáng tin để lừa em sao, đòi tiền cũng không dám đòi nhiều." Trịnh Quan Ngữ cười, "Chị còn chú ý đến loại người này làm gì? Theo em thấy chị cứ kệ đi." Dương Xu thở dài: "Chuyện này em giao cho chị, chị đi bàn bạc." Nếu là bình thường thì tên minh tinh tuyến 18 kia cũng không dám đi lừa người thế này. Nhưng thời điểm này quá trùng hợp, chuyện một nam diễn viên nổi tiếng khác là Trang Siêu lạm giao đồng tính vừa bị lột đến chẳng còn quần lót thì đám lửa này đã dẫn tới phía Trịnh Quan Ngữ, vậy... Đây hoàn toàn là tới ăn vạ vì tiền. "Bàn gì mà bàn?" Trịnh Quan Ngữ mất kiên nhẫn, "Em nói cứ mặc kệ." Dương Xu nghiêm túc lên kế hoạch: "Ý của chị là cho cậu ta một ít tài nguyên rồi mới nói về tiền? Chuyện này không thể lên men vào lúc này, bây giờ em còn đang quay phim của đạo diễn Lý, rất nhạy cảm, nếu như...." "Không được, không được cho cậu ta tiền, cái này cũng phải sợ à? Em cũng chẳng làm gì." Trịnh Quan Ngữ cười lạnh, "Thứ gì cũng dám đến tống tiền em, không nghĩ xem mình có xứng không." Dương Xu bất đắc dĩ: "Chị biết em không quan tâm mấy thứ này, nhưng thời cơ bây giờ không tốt, nếu như tuôn ra..." Trịnh Quan Ngữ thật sự không muốn để ý tới loại người này nữa. Từ trước đến nay y làm người luôn mở rộng tấm lòng, hoàn toàn không quan tâm đến loại chuyện vớ vẩn này, huống chi y còn trong sạch, một nghệ sĩ nho nhỏ tuyến 16 còn dám đổi trắng thành đen? "Một xu cũng không cho, em không thể bị người khác khống chế. Để cậu ta tung tin, em muốn xem xem cậu ta có thể tuôn ra được cái gì." Trịnh Quan Ngữ mất kiên nhẫn, "Chỉ có người em quan tâm mới có thể áp chế em, cậu ta cho rằng mình là ai?" Dương Xu không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến việc quay phim của Trịnh Quan Ngữ, thở dài: "Trước cứ vậy đi, để chị ngẫm lại xem giải quyết chuyện này thế nào, đừng lo cũng đừng sốt ruột, em yên tâm quay phim." Trịnh Quan Ngữ bực bội cúp điện thoại. Ngồi lâu đau lưng. Trịnh Quan Ngữ đứng dậy đi hai bước đến mép sân khấu thì chợt trong lòng có một nỗi nghi hoặc. – Quay phim lâu thế rồi nhưng vì sao đến giờ trên mạng vẫn chưa có tai tiếng của y và Minh Tranh? Truyền thông quan tâm Trang Siêu thôi hả? Mình hết thời rồi? Trịnh Quan Ngữ nghĩ tới nghĩ lui rút ra kết luận là công tác bảo mật của đoàn phim quá tốt, dân mạng không tìm được chỗ để măm đường, đáng tiếc đáng tiếc. Trịnh Quan Ngữ không có thời gian nghĩ quá nhiều, A Mạch đi tới nhận điện thoại của y, phó đạo diễn và một vài nhiếp ảnh gia đang chỉ định vị trí trên sân khấu cho nhóm diễn viên quần chúng, cảnh quay chuẩn bị bắt đầu, Trịnh Quan Ngữ không có thời gian nghĩ cách giải quyết mấy chuyện vớ vẩn kia. Y thở dài, khoanh tay đi đến sân khấu thả lỏng tâm trí, bắt đầu ép mình đi vào cảm xúc của Cao Tiểu Vũ. Thật ra Trịnh Quan Ngữ quay bộ phim này không hề dễ dàng chút nào, một lúc phải làm Cao Tiểu Vũ thương xuân thu buồn, một lúc phải làm Trịnh Quan Ngữ đi dỗ dành người khác, thay đổi thân phận liên tục rất hao tâm tốn sức. Chủ yếu là Minh Tranh dễ dàng làm cảm xúc của y không ổn định, Trịnh Quan Ngữ tự nhận mình là một người rất biết quản lý cảm xúc, nhưng bây giờ mỗi lần áp dụng với Minh Tranh là mỗi lần y sẽ làm vài chuyện mình cảm thấy xa lạ. Y thực sự không rõ Minh Tranh suốt ngày khó chịu với y cái gì, bạn đi trêu em ấy, em ấy xa cách, còn làm dáng làm vẻ tránh không kịp né. Bạn không trêu em ấy, em ấy lại yên lặng chờ ở nơi kia, không biết suy nghĩ điều gì thỉnh thoảng lại ra vẻ liếc mắt nhìn bạn, giống như đang chờ bạn đến tìm em ấy. Rõ ràng họ chỉ cách nhau hai tuổi nhưng Trịnh Quan Ngữ luôn có cảm giác không hiểu người trẻ tuổi đang nghĩ gì. Có vẻ người ta thích mập mờ với bạn, không thích rõ ràng... Cũng may Trịnh Quan Ngữ có kiên nhẫn hùa theo cậu, nếu là người khác thì nào có tâm tư chơi đùa với cậu thế này, đã kéo người lên giường làm chuyện chính từ lâu. Đứng từ xa nhìn Minh Tranh một lúc... Minh Tranh đang nhìn vào thiết bị của thợ quay chụp. Trịnh Quan Ngữ đứng cạnh sân khấu nhìn cậu thật lâu, chợt tìm thấy con đường nhập diễn mới cho mình — Nhìn gương mặt của Minh Tranh hồi lâu, sau đó lật lại những suy nghĩ chua xót trong lòng, một lúc sau y sẽ trở nên rất phiền muộn buồn bã. Chờ đợi thật sự không thành vấn đề, 28 năm nay y cũng chờ đợi thà thiếu chứ không ẩu, chờ thêm chốc lát cũng không có việc gì. Nhưng liệu có thể chờ được một kết quả hay không thì chưa rõ. Người bị tình cảm làm cho bế tắc không khỏi đa sầu đa cảm, Trịnh Quan Ngữ không biết mình còn phải chờ Minh Tranh bao lâu, có thể chờ được Minh Tranh hay không. Hay giống như Cao Tiểu Vũ không thể chờ được Trần Chu. Ở góc nhìn của Cao Tiểu Vũ, ngày biểu diễn văn nghệ ấy anh không chờ được Trần Chu đến... Anh cũng không biết Trần Chu trốn ở một góc lẳng lặng theo dõi toàn bộ buổi biểu diễn. Trong phần đồng ca, các học sinh đang hát "Ngày mai tươi đẹp hơn", Trịnh Quan Ngữ đang cau mày đệm cho các em. Đàn rồi đàn y bắt đầu cảm thấy hơi mất lực, hôm nay tay y thật sự hơi đau. Vì Lý Chí Nguyên biết tình trạng tay của Trịnh Quan Ngữ không tốt lắm nên trước khi quay ông có hỏi y cảnh này muốn dùng thế thân không, nhưng Trịnh Quan Ngữ từ chối, y quay phim vốn không cần người thế thân, nhất là phim văn nghệ... Dùng thế thân hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều. Lý Chí Nguyên hô cut. Trịnh Quan Ngữ ngồi trước cây đàn piano không nhúc nhích, cảnh kế tiếp là cảnh đơn của y, Lý Chí Nguyên cảm trạng thái của y không tệ, muốn y quay luôn cả cảnh bổ sung lúc sau, sau đó yêu cầu y diễn luôn cảnh chơi "The Bell" một mình trong khán phòng trống sau khi buổi biểu diễn kết thúc. Trịnh Quan Ngữ tự hỏi một lúc rồi đồng ý, y biết mình đang đúng tâm trạng, không quay quả thật rất tiếc, để quay sau sẽ lãng phí nhân lực. "Tay còn tiếp tục được không?" Lý Chí Nguyên liên tục xác nhận với y, "Nếu thật sự không được, cảnh này dùng tay thay thể không?" Trịnh Quan Ngữ xoay cổ tay của mình, suy nghĩ rồi đáp: "Thật ra "The Bell" trong cảnh này có chơi hỏng cũng tốt, không quá mạch lạc và hoàn chỉnh. Cảm xúc của Cao Tiểu Vũ hỗn loạn và đau khổ... Tay cháu khó chịu vừa hay có thể chơi ra được hiệu quả mong muốn, để cháu tự đàn đi, không cần phiền." Quả thật là thế, có đôi khi quay phim đòi hỏi sự hi sinh. Lý Chí Nguyên gật đầu, ông biết Trịnh Quan Ngữ là người hiểu chuyện, vỗ vai y: "Không chịu được thì ngừng lại, tuyệt đối đừng quá miễn cưỡng, thấy khó chịu ngừng lại là được." Minh Tranh ở cạnh nghe xong, cậu cảm giác tình trạng tay của Trịnh Quan Ngữ không ổn lắm, thế này cứ như đang làm bừa, cậu đưa ánh mắt khiển trách cho anh, dáng vẻ có chút muốn nói lại thôi. Trịnh Quan Ngữ hiểu ánh mắt của Minh Tranh, y trực tiếp làm lơ đám nhân viên xung quanh, ngồi trước đàn nâng giọng hỏi cậu: "Trừng anh làm gì, cậu đau lòng anh à?" Mọi người: "..." Các nhân viên thuần thục vờ câm vờ điếc, làm như không nghe không thấy không biết gì hết... Lý Chí Nguyên bên cạnh lại ho mạnh hai tiếng. Minh Tranh chỉ cảm thấy y thật sự rất đáng ghét, quăng cho Trịnh Quan Ngữ bản mặt lạnh rồi đáp: "... Đau chết anh cho chừa." Sau khi hoàn toàn xuyên thủng tầng giấy kia thì Trịnh Quan Ngữ luôn kiểu không biết xấu hổ thế này... Minh Tranh cũng rất bất đắc dĩ với y, đây thì chính nhân quân tử chỗ nào, là người thích hơn thua miệng lưỡi với người khác thì có. Tuy bình thường vẫn rất bình thường, nhưng khi gặp mình là lộ nguyên hình ngay. Thế mà cậu cũng dần quen với vẻ lưu manh giả danh trí thức này của Trịnh Quan Ngữ. Nhưng... không đàng hoàng thì cũng thôi đi, sao người này lại còn không biết chăm sóc bản thân mình? Hay là cố ý?? Lý Chí Nguyên hô A. Cao Tiểu Vũ bắt đầu chơi bản "The Bell". Trước cây đàn piano cũ kỹ cô đơn, một bóng hình gầy guộc đang độc tấu. Đoạn mở đầu là một khoảng rộng, đoạn này rất khó chơi, Trịnh Quan Ngữ biết mình chơi không tốt chút nào, tay phải cứng đờ và không có lực. Y khó khăn nhấn phím đàn, không hiểu sao trong lòng lại có chút chua xót – nếu tay ở trạng thái bình thường thì y miễn cưỡng có thể chơi được bản nhạc này. Đàn rồi đàn, cơn đau trên tay như thể từ từ xâm nhập vào lòng, Trịnh Quan Ngữ dùng thời gian rất ngắn để cộng tình với nỗi đau đớn và khổ sở của Cao Tiểu Vũ, y cắn răng đàn ra một loạt âm thanh vỡ vụn. Những nốt nhạc và cảm xúc trong không gian như tan ra. Minh Tranh đứng cạnh máy quay cau mày nhìn động tác của y, nhìn đến lòng bàn tay toát đầy mồ hôi. Cảm xúc của Trịnh Quan Ngữ quá vẹn toàn, bạn chỉ xem y đàn cũng cảm thấy rất khó chịu. Nhưng với Minh Tranh mà nói, giờ phút này cậu càng để ý đến cái tay đang run rẩy của Trịnh Quan Ngữ... Cậu phải thừa nhận rằng mình không thích thấy Trịnh Quan Ngữ khó chịu. Trịnh Quan Ngữ đàn xong cũng đổ đầy mồ hôi cả người. Sau khi Lý Chí Nguyên hô cut y mới thả lỏng toàn thân, xoa tay đang phát run quay qua hỏi đạo diễn, "Sao rồi, còn cần quay lại không?" Lý Chí Nguyên: "Lần này được rồi nhưng nếu cậu có thể chịu được thì chúng ta quay lại lần nữa." Trịnh Quan Ngữ đáp: "Có thể chịu được, đau dài không bằng đau ngắn, hôm nay quay luôn đi." Minh Tranh: "..." Còn quay, vẫn còn quay?? Trong mắt cậu, Trịnh Quan Ngữ bình tĩnh xoa tay như thường, còn nhìn mình như có như không... Nhìn rồi thì thôi còn như muốn quay tiếp. Minh Tranh không nhịn được nữa đi qua kéo tay áo của Trịnh Quan Ngữ: "Hôm nay đủ rồi." Lần này không chỉ có nhân viên bên cạnh kinh ngạc mà ngay cả Trịnh Quan Ngữ cũng kinh ngạc. Con tim y đập thình thịch mang theo vài phần nở gan nở ruột ngẩng đầu nhìn Minh Tranh, nhỏ giọng thử thăm dò ranh giới cuối cùng của đối phương: "Có thể chịu được, anh không yếu ớt đến thế." Minh Tranh bị y nhìn chằm chằm đến xấu hổ, nhưng cậu cảm thấy mình không nói thì Trịnh Quan Ngữ chắc chắn còn muốn tiếp tục, vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng: "... Nghỉ đi, khó chịu thì đừng đàn nữa." Ừm, có vẻ như ván này thắng được nho nhỏ. Mặc dù thắng nhưng cái giá phải trả là đau tay, nhưng Trịnh Quan Ngữ vẫn cực kỳ phấn khích, quyết định làm hôn quân ngay và luôn, hét lên với Lý Chí Nguyên bằng giọng đánh cờ thắng rồi: "Đạo diễn, cháu không chịu được nữa bây giờ phải về nghỉ ngơi đây!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]