*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
17:00
Ngô Gia ở trong mơ nghe thấy tiếng mưa rơi ào ạt, nửa mê nửa tỉnh thình lình tỉnh giấc, trừng mắt ngồi dậy trên giường, cũng không nói lời nào xốc chăn chạy về phía cửa sổ.
Trương An Ngạn đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài mà nhíu mày. Bên ngoài mưa mịt mù, trong không khí có mùi u ám lưu chuyển.
Ngô Gia đi qua nhíu mày nói: “Mưa tẩy trần?” Trương An Ngạn trầm mặc gật đầu, Ngô Gia chậc lưỡi, “Nhân quả nặng như vậy, cái uỷ thác này thật là kỳ quặc ha?”
Mưa tẩy trần ý ở cái tên là mưa từ trời rơi xuống ở đầu thất để tẩy đi nhân quả của người mất, này cũng không coi là hiếm lạ gì, mưa rơi thì ắt có chuyện, một là người mất không thể rời khỏi trần gian để đi luân hồi được. Có thể nói là, muốn làm mà làm không được, muốn gặp mà không thể gặp, muốn hiểu mà không biết hiểu thế nào, không cam lòng, không bước vào cửa sinh tử.
Uỷ thác về Trương Ngọc chắc chắn có điều che giấu, Ngô Gia thầm nghĩ chuyện này không thể đơn giản như vậy, người đã chết không nên chết, nhân quả tự nhiên kết lại, chuyện Trương Ngọc chết không minh bạch rốt cuộc là sao, kết khó hiểu, hồn không thể vào đạo.
Cậu đang nghĩ ngợi bất giác phát hiện Trương An Ngạn đang nghiêng đầu nhìn mình, Ngô Gia hơi ngơ ra, ngẩng đầu liếc nhìn Trương An Ngạn, “Anh Ngạn, sao vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/24-gio/167313/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.