Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
17:00
Ngô Gia ở trong mơ nghe thấy tiếng mưa rơi ào ạt, nửa mê nửa tỉnh thình lình tỉnh giấc, trừng mắt ngồi dậy trên giường, cũng không nói lời nào xốc chăn chạy về phía cửa sổ.
Trương An Ngạn đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài mà nhíu mày. Bên ngoài mưa mịt mù, trong không khí có mùi u ám lưu chuyển.
Ngô Gia đi qua nhíu mày nói: “Mưa tẩy trần?” Trương An Ngạn trầm mặc gật đầu, Ngô Gia chậc lưỡi, “Nhân quả nặng như vậy, cái uỷ thác này thật là kỳ quặc ha?”
Mưa tẩy trần ý ở cái tên là mưa từ trời rơi xuống ở đầu thất để tẩy đi nhân quả của người mất, này cũng không coi là hiếm lạ gì, mưa rơi thì ắt có chuyện, một là người mất không thể rời khỏi trần gian để đi luân hồi được. Có thể nói là, muốn làm mà làm không được, muốn gặp mà không thể gặp, muốn hiểu mà không biết hiểu thế nào, không cam lòng, không bước vào cửa sinh tử.
Uỷ thác về Trương Ngọc chắc chắn có điều che giấu, Ngô Gia thầm nghĩ chuyện này không thể đơn giản như vậy, người đã chết không nên chết, nhân quả tự nhiên kết lại, chuyện Trương Ngọc chết không minh bạch rốt cuộc là sao, kết khó hiểu, hồn không thể vào đạo.
Cậu đang nghĩ ngợi bất giác phát hiện Trương An Ngạn đang nghiêng đầu nhìn mình, Ngô Gia hơi ngơ ra, ngẩng đầu liếc nhìn Trương An Ngạn, “Anh Ngạn, sao vậy?”
Trương An Ngạn hình như cũng đang nghĩ gì đó, nửa ngày mới mở miệng nói: “Mệnh kia có khả năng không đơn giản.”
Ngô Gia nghĩ một hồi mới hiểu Trương An Ngạn đang nói tới mệnh là Trương Ngọc trong uỷ thác kia, Ngô Gia gật đầu hỏi lại: “Nếu có quan hệ, vì sao uỷ thác không đề cập tới?” Lời vừa nói ra, tự bản thân đã thầm suy nghĩ: “Quấy phá! Trương Ngọc ở nhà bị phá, khẳng định có chuyện đã xảy ra, nhưng bọn họ không dám nói.”
Trương An Ngạn gật đầu nhìn Ngô Gia, hai người hiển nhiên là muốn cùng đi, Ngô Gia liền nói tiếp: “Chúng ta lát nữa trực tiếp đi tới nhà Trương Ngọc đi.”
Trương An Ngạn ‘Ừ’ một cái, “Hiện tại còn sớm, ăn cơm trước.”
Ngô Gia nghe tiếng mưa rơi đã bừng tỉnh, cũng không chú ý thời gian, nghe Trương An Ngạn nói vậy mới quay đầu nhìn đồng hồ, còn chưa tới 8 giờ, Ngô Gia có chút kinh ngạc, tối qua gần rạng sáng mới ngủ, hôm nay vậy mà 7 giờ đã tỉnh rồi, cậu lẩm bẩm một câu: “Tuổi lớn ngủ một giấc cũng không yên, cứ thế chết già cho rồi.”
Vốn dĩ chỉ nói bâng quơ như thế, không nghĩ tới Trương An Ngạn ở phía sau nói xen vào: “Nói bậy cái gì đó.”
Ngô Gia có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn vẻ mặt không vui của Trương An Ngạn cười một chút, “Anh còn kiêng kị mấy cái này?” Trần đời có rất nhiều Âm dương đạo gia rất kiêng dè chuyện sống chết, với mấy lời đen đủi rất thận trọng giữ kín. Thật ra cũng không nói người ta nhát gan, cuộc đời hành tẩu vốn đã xám xịt, vô ý một chút đã thua, cũng chẳng sợ chết dưới móng vuốt của quỷ, tiếp xúc lâu với âm khí rồi, cũng không mong hưởng cuộc sống nhàn nhã, nếu tuổi già mà dính tử khí nhiều gần như là không thể sống.
Nhưng thầy trò Trương Tắc Hiên cũng không có tính cách như thế, Trương Tắc Hiên và Trương An Ngạn đạo pháp tinh thông không trầm mê vào sinh tử, Ngô Gia mệnh vốn mang tai, làm chuyện này lâu rồi đã nhìn thấu sinh tử cũng không sợ hãi gì. Hôm nay Trương An Ngạn lại đột nhiên nói như vậy, Ngô Gia có chút phản ứng không kịp.
Trương An Ngạn cũng không giải thích, nhưng vẻ mặt tóm lại vẫn không thoải mái. Ngô Gia cũng không đi chọc giận Trương An Ngạn, thành thật ngậm miệng đi rửa mặt.
Ngô Gia vừa đánh răng vừa nghĩ tới chuyện này, hoài niệm một hồi lại thầm nghĩ tuổi lớn rồi không còn như khi trẻ nữa, Trương An Ngạn đã ba mươi mấy mà cậu cũng gần 30, làm nhiều chuyện bắt quỷ trừ tà, cũng không nổi hứng vui đùa như xưa nữa. Ngô Gia nghĩ ngợi một hồi đi ra ngoài làm lành với Trương An Ngạn, nói gì cũng do cậu đường đột, trong phút chốc liền nghe thấy tiếng Trương An Ngạn gọi mình, Ngô Gia muốn mở miệng đáp, kết quả quên rằng đang đánh răng, thiếu chút nữa đã nuốt xuống, cho nên nhanh chóng phun ra quay đầu lại trả lời, “Sao thế?”
“Em làm bữa sáng đi.”
Ngô Gia nghĩ nghĩ, cơm luôn là ai rảnh thì làm, chỉ là từ trước tới nay Trương An Ngạn buổi sáng rời giường hay giữa trưa về nhà đều sớm hơn Ngô Gia, dần dà cơm đều do Trương An Ngạn làm, bản thân đã một thời gian không đụng vào nồi, liền chui miệng đi ra hỏi: “Được rồi, anh Ngạn anh muốn ăn cái gì?”
“Pian Er Chuan.(1)”
Ngô Gia vừa nghe liền cười, mắng thầm hèn chi muốn cậu làm, thì ra là thèm món này. Ngô Gia sau đi học cùng Trương An Ngạn, Trương Tắc Hiên liền ở lại Hàng Châu, không thể sống cuộc sống tiêu do tự tại như trước kia, buồn bực chịu đựng hai đứa học trò gia trưởng. Khi Ngô Gia chín tuổi, những tai họa vô tình hay có ý đều liên tiếp xảy ra, trong mắt giáo viên thì nó là một đứa nhỏ có vấn đề, nó không xấu nhưng tay chân lại không thành thật, hôm nay phá kính, ngày mai lại quăng vỡ chậu hoa trong phòng học. Trương An Ngạn thậm chí còn tệ hơn, vậy mà giúp em trai mình lật bàn phá ghế. Trương Tắc Hiên cứ ba ngày là hết hai ngày phải đi vào trường, vì thế tất cả thầy cô đã quen thuộc khuôn mặt già của ông. Ngô Gia biết sư phụ không vui, mỗi ngày đều chủ động vào bếp làm Pian Er Chuan. Cậu không giỏi nấu cơm, nhưng Pian Er Chuan là làm ngon nhất, trong xương tủy mang theo hương vị Hàng Châu, nước lèo tươi ngon, mấy chỗ bên ngoài đều không bằng.
Sau hai người đổi trường học, rời khỏi Hàng Châu, Ngô Gia vì bận học nên lâu lâu mới làm một lần để sư phụ đỡ thèm, rồi tới khi sư phụ qua đời, Ngô Gia càng ít xuống bếp.
Ngô Gia rửa mặt xong đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, vậy mà trong đó đã đầy đủ nguyên liệu rồi, nước cũng đã để sẵn, Ngô Gia quay đầu lại hỏi Trương An Ngạn, Trương An Ngạn dường như vẫn đang nhìn uỷ thác trong phòng khách, tiếng vọng lại từ xa: “Mua từ hôm qua.”
Ngô Gia ‘À’ đáp lại, đang chuẩn bị đồ ra lại nghĩ tới ngày hôm qua Trương An Ngạn mua khi nào, bọn họ không phải lúc nào cũng ở bên nhau sao? Lại không nhớ ra nổi hôm qua rốt cuộc hai người đã làm chuyện gì, Ngô Gia lắc đầu, trong lòng nói quả thật lớn tuổi rồi.
Có lẽ do đã lâu không làm, Ngô Gia tốn nhiều thời gian để làm nó, trên đồng hồ đã chỉ hơn 9 giờ, Trương An Ngạn đang gọi điện thoại, thấy Ngô Gia ra tới liền gật đầu.
Ngô Gia chỉ chỉ điện thoại, Trương An Ngạn nói: “Vương Khải Toàn.” Xong đưa điện thoại cho cậu.
Ngô Gia cười hì hì nhận điện thoại, mới ‘Hey’ một tiếng chưa nói gì đã bị người bên kia đầu dây làm một tràng: “Yo, hơn nửa ngày không chịu nhận điện thoại của ông đây, tôi còn tưởng cậu chưa rời giường nữa đấy!”
Ngô Gia nhướng mi, “Không rảnh nói nhảm với cậu, lát nữa còn có việc bận.”
Vương Khải Toàn cười hai tiếng, “Không phải vụ thằng nhóc họ Trương kia chứ, Trương An Ngạn có nói với tôi rồi, chuyện này dễ làm, chiều tôi đi mình cũng được.”
Ngô Gia ‘Chậc chậc’, “Mưa tẩy trần đều có rồi, còn nói chuyện dễ làm, chẳng lẽ muốn chết một mình?”
Vương Khải Toàn trầm ngâm một hồi nói: “Chuyện người chết này, sáng nay tôi cũng có tìm người hỏi thăm một chút, nhưng cái này tôi phải trực tiếp nói.”
Ngô Gia nghi ngờ, Trương Ngọc này rốt cuộc đã làm chuyện gì, mà Vương Khải Toàn nãy giờ cứ quanh co, cậu đang muốn hỏi, Vương Khải Toàn đã nói tiếp: “Là thế này, sau khi thằng nhóc họ Trương kia chết được mấy ngày, có người bị tai nạn giao thông chết, đầu và chạm tạo ra một lỗ lớn ngày hiện trường tử vong.”
Ngô Gia sửng sốt, mấy cái vụ phần đầu bị thương văng não ra thường thấy ở mấy vụ án tai nạn mà, vì thế liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Vương Khải Toàn im lặng một hồi mới nói tiếp: “Nhưng ở hiện trường không có dấu xe, cũng không có mảnh vỡ của xe văng ra. Chỗ đó cũng có camera, nhưng trước sau cũng không có xe đi qua. Lúc trời mưa to, trên đường đều có gió, người đó cũng không biết đi thế nào mà không có ghi lại được.” Ngô Gia có chút kinh ngạc, định nói Vương Khải Toàn đã đem suy nghĩ của cậu nói ra: “Giống như người đó bị đâm chết ở chỗ khác, xong bị ném tới hiện trường.”
Ngô Gia nghĩ nghĩ hỏi: “Vậy sao mấy người biết là tai nạn giao thông?”
“Pháp y giám định. Vết thương trên người, còn có vết trầy da do va đập rơi xuống, không khác được.”
Ngô Gia khó chịu nhíu mi, theo thói quen nhìn Trương An Ngạn, Trương An Ngạn lại giống như bình thường bộ dạng đang nhập định, Ngô Gia khẳng định là Vương Khải Toàn còn chưa nói hết, cho nên đáp lời lại: “Vậy thì sao… Sao không nói?” Ngô Gia hỏi một cách mơ hồ.
Vương Khải Toàn vặn bớt volume, “Không phải là người không thể nói, mà là con đường.”
“Đường?” Ngô Gia hỏi ngược lại, ngay sau đó liền phản ứng lại: “Phát hiện thi thể trên con đường kia?”
=============
Ghi chú:
(1): Pian Er Chuan là một món mì đến từ Hàng Châu, món ăn này bao gồm thịt lợn thái miếng, rau, măng và nước hầm xương thơm ngọt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.