Chương trước
Chương sau
18:00
“Ai muốn tới?” Ngô Gia hỏi thầm, nhưng những âm thanh đó lại đột nhiên biến mất, Ngô Gia đợi một lát cũng không nghe được gì, tiếng bước chân của bà Trâu ngày càng gần, Ngô Gia liền nhanh chóng nằm sấp xuống, tránh cây hòe bên ngoài cẩn thận bò xuống dưới giường.
Ngô Gia bò tới góc chết gần tủ quần áo, rồi quỳ rạp trên mặt đất cẩn thận quan sát ánh sáng bên ngoài, góc độ này được cửa sổ và tường che chở khỏi cây hòe, nhánh cây của nó đa số đều ở trên giường, không với tới dưới đây. Ngô Gia mới vừa trốn xong, buồng trong đã truyền tới tiếng bước chân đi tới, Ngô Gia không dám cử động, chỉ có thể lắng nghe tiếng dép lê cạ trên mặt đất.
“Ngô Gia” Giọng bà Trâu như kìm nén một loại sung sướng nào đó, giọng nói bị ép lại khàn khàn làm người ta liên tưởng tới nụ cười khô khốc trên khuôn mặt khô quắt ấy, “Con ở đâu?”
Ngô Gia đợi một hồi, lại cảm giác tiếng bước chân chuyển tới cửa, nó âm thầm muốn xoay người bò lại tủ quần áo thì đột nhiên nghe một tiếng ‘phịch’, mặt đất rung nhẹ, sau đó là tiếng đồ vật lăn lộn trên đó. Ngô Gia nhìn qua, đó là một vật hình tròn, mặt ngoài vật đó nhiều lông màu đen sì. Ngô Gia cảnh giác nhìn chằm chằm đồ vật kia lăn tới chân giường, đồ vật kia đụng phải ghế dựa quay lại đây, lộ ra một đôi mắt trắng bệch không có tròng.
Đầu! Đó là một cái đầu!
Cả người Ngô Gia run rẩy kịch liệt, gần như muốn hét ra, nó cố gắng bịt chặt miệng liều mạng không phát ra tiếng, cổ họng không nhịn được muốn nôn khan, lồng ngực đập bình bịch, trong không gian nhỏ hẹp như phóng to vô hạn.
Ngô Gia dùng sức nhắm chặt mắt, ép mình bình tĩnh lại, tay run rẩy bỏ tay khỏi miệng, bắt đầu đánh giá cái đầu kia.
Đôi mắt kia mở lớn trước mặt Ngô Gia, tròng mắt và làn da không biết vốn trắng sẵn như vây hay do sau khi chết mà có, nhưng nhìn vào vô cùng tái nhợt. Đối mặt với Ngô Gia chỉ đạo là một bên sườn mặt, mũi nhỏ, hình dạng mặt không rõ ràng, là đầu một đứa nhỏ.
Tiếng bước chân lại gần, Ngô Gia cẩn thận rụt về sau, mắt gắt gao nhìn chằm bên kia, bàn tay tái nhợt đầy nếp nhăn duỗi xuống muốn nhặt cái đầu kia lên, nhưng lần đầu không lấy được, cái đầu lại lăn một vòng trên mặt đất, lúc này đây toàn bộ khuôn mặt đều đối diện với Ngô Gia.
Ngô Gia thấy rõ điện mà họ kia tim vừa bình tĩnh lại điên cuồng đập, Ngô Gia nhịn xuống cố gắng không để mình thở dốc, vậy mà kia lại là mặt của nó!
Không gian như thoáng yên tĩnh một chút, bà Trâu khom lưng nhặt đầu.
Một trận gió thổi từ ngoài cửa sổ vào, nhánh cây bị gió thổi lay động, từng cánh hoa bị thổi rơi xuống, từng đóa một tung từ trên giường tung bay tới chỗ bên cạnh Ngô Gia. Ngô Gia sợ hãi thấy bà Trâu dừng lại ở đó mà không dám thở mạnh, cũng không rảnh để ý tới cánh hoa rơi xuống.
Đúng lúc này, Ngô Gia bỗng nhiên cảm thấy sau tai truyền tới tiếng cười vặn vẹo trầm thấp, “Tìm được con rồi.”
Ngô Gia quay đầu lại, bà Trâu đang trừng đôi mắt không có tròng trắng nhìn nó, nở nụ cười quỷ dị.
Gần như lúc đó, bên tai Ngô Gia lại truyền tới những âm thanh hỗn loạn ồn ào. Ngô Gia hét thảm lên một tiếng, liều mạng bò ra ngoài giường, bà Trâu cũng hành động nhanh chóng, bắt lấy cổ chân nó kéo về phía bên mình. Không gian dưới giường chật hẹp, Ngô Gia xoay người hai chân dùng sức đá đối phương, sợ tới mức dùng hết lực bình sinh mà đạp, vậy mà thật sự đá văng ra. Ngô Gia thừa dịp này nhanh chóng bò ra ngoài.
Cây hòe vừa rồi vẫn không nhúc nhích hiện tại như múa may trong gió, Ngô Gia nhìn thoáng qua cửa sổ, cục nhọt trên cây như có gì muốn chui ra, dần dần xuất hiện một khuôn mặt.
Ngô Gia vọt tới cửa cố mở tay cầm nhưng thật sự nó vẫn không động đậy. Chiều dài cành hòe có hạn không với tới nó, chỉ múa may ở cửa sổ, nhưng bà Trâu thì lúc nào cũng có thể bò ra bắt nó. Ngô Gia chạy tọt vào phòng trong khoá cửa lại, buông trong chỉ có một cửa sổ, nó chạy nhanh bò lên trên muốn mở cửa sổ, nhưng dùng sức thế nào cũng không mở ra được.
Cửa truyền tới tiếng mở ra, Ngô Gia nhảy từ bên cửa sổ xuống, trong lúc vội vàng ngón tay bị cắt qua, Ngô Gia ngớ người, rồi đột nhiên phát hiện lại, nó lập tức chạy tới cửa dùng máu vẽ một cái bùa trấn quỷ lớn lớn ở đó. Lần này rốt cuộc không xảy ra sự cố nào, màu máu đỏ đen lập tức phát ra ánh sáng, bên ngoài truyền tiếng hét thảm.
Ngô Gia lại nhanh chóng dùng sức đem đồ trong phòng ném về phía cửa sổ, nhưng cửa kia lại rắn chắc tới khó tin, mà sức của trẻ con lại không lớn, vết thương trên tay Ngô Gia phát đau mà cũng chỉ tạo ra vết nứt nhỏ, mà phù chú ở cửa năng lượng ngày càng yếu, Ngô Gia đi tới đi lui, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!”
Nó nắm chặt tay trong vô thức, bỗng nhiên bên tai nghe thấy những âm thanh như đang điên cuồng nói cái gì, Ngô Gia nửa ngày mới nghe rõ chúng nó đang nói cái gì.
“Tới!” “Tới!”
“Bọn họ tới!”
Không giống lần trước, Ngô Gia lần này lập tức biết được rốt cuộc người đó là ai, nó hô to với ngoài cửa: “Anh Ngạn!” Dây chuyền trên cổ nóng lên, ngay sau đó cửa sổ đã bị phá vỡ. Cửa phía sau cũng truyền tới tiếng mở cửa bạo lực, Ngô Gia vội vàng bò lên cửa sổ nhảy ra ngoài.
Trương An Ngạn ở phía đối diện đỡ lấy Ngô Gia, kéo Ngô Gia chạy đi.
Phía sau truyền tới tiếng kiếng bị vỡ, Trương An Ngạn khững bước, giơ tay vẽ một cái hình trên người Ngô Gia, đẩy người về phía bên cạnh, “Trốn ở đó, đừng ngửi mùi hoa.”
Ngô Gia cúi đầu nhìn mới phát hiện Trương An Ngạn đã dùng máu vẽ Âm Sát đồ. Âm Sát đồ này có uy lực cực lớn bảo vệ mạng sống trừ tà, nhưng người bình thường không vẽ được, nhưng những người có tu vi thâm hậu như Trương Tắc Hiên, chỉ một hơi thở cũng đủ làm ma quỷ sợ hãi, lấy khí làm bút, thành hình tránh hung; ngoài ra còn có một phương pháp khác có thể giết người, khí huyết hung hiểm, lấy máu vẽ hình. Ngô Gia bái sư Trương Tắc Hiên không lâu, đã nghe qua uy danh của Âm Sát đồ, Trương An Ngạn chắc sẽ không có bản lĩnh giống Trương Tắc Hiên. Ngô Gia nhất thời sợ hãi ở bên cạnh, Trương An Ngạn vậy mà có mệnh Thiên Sát.
Bên kia, Trương An Ngạn bày trận dưới tàng cây, dưới chân gió thổi sào sạt, dẫn theo thiên hồn, câu thông với trời đất, ở giữa không trung vẽ vẽ. Bà Trâu giống như bị chọc giận, hai bên mắt nổi gân xanh, móng tay biến dài đỏ như máu, thân thể cong xuống chạy về phía Trương An Ngạn.
Trương An Ngạn cũng không sợ, chỉ lui về sau một chút, kim dưới đất như ngọn lửa nóng rực bay tới cuốn lấy bà Trâu. Trương An Ngạn cắt lòng bàn tay lấy máu vẽ trong hư không vài vòng, rồi đưa về phía trước, bà Trâu liền phát ra tiếng thét chói tai. Ngô Gia hơn nửa ngày xem mới hiểu ra, Trương An Ngạn vậy mà lấy máu làm đao, đem đối phương chém thành mấy khúc.
Trận lửa đem một chút năng lượng cuối cùng của quỷ hồn diệt sạch, chỉ còn lại thể xác của bà Trâu nằm ở dưới đất, bà nằm đó một hồi rồi lại đờ đẫn bò dậy như không phát hiện ra Trương An Ngạn cùng Ngô Gia, sau đó đi vào phòng trong.
Ngô Gia ngơ ngác một lát rồi mới tiến về trước hỏi: “Anh Ngạn bà Trâu bà ấy…”
Trương An Ngạn giải thích: “Đã sớm chết rồi.” Cậu nhóc xoay người nhìn cây hòe trước mặt, Ngô Gia mới phát hiện cục nhọt vậy mà đang có biểu tình hoảng sợ, run rẩy như cày sấy, Trương An Ngạn trực tiếp đốt một tấm bùa, quay đầu nói với Ngô Gia: “Giữa cây có quỷ, dễ sinh thi thai, về sau cách xa cây hòe một chút.”
Ngô Gia gật gật đầu hỏi lại: “Anh Ngạn, sao anh lại tới đây?”
Trương An Ngạn nhấc sợi dây chuyền màu đen trên cổ của Ngô Gia lên, “Đây là kim loại đen.”
“Kim loại đen?”
“Âm khí của kim loại đen rất nặng, có thể nuôi tiểu quỷ, có thể làm hồn phách tiểu quỷ bị phân tán hợp lại.”
Ngô Gia ngây ngô một giữ mới hiểu được cái gì không ngừng kêu to bên tai mình, tức khắc lông tơ dựng đứng.
Ngày hôm đó cũng không xảy ra thêm chuyện gì, cho nên hai người trực tiếp về nhà. Đến ngày thứ ba mới nghe nói bà Trâu lúc giữa trưa đang ăn cơm thình lình chết đột ngột, chưa tới mười lăm phút cơ thể liền bốc mùi rồi hóa thành bộ xương khô, cùng lúc đó cây hòe trong viện cũng chết héo, gây xôn xao dư luận, đồn đãi nào là thứ không sạch sẽ đoạt hồn, trong khoảng thời gian đó làm lòng người hoảng sợ.
Hồn ma vẫn đi theo quấy rầy Ngô Gia hơn nửa học kỳ, gây ra đủ thứ gà bay chó sủa. Trương An Ngạn hơn nửa năm học không thể học xong, lúc nào cũng phải quẹo vào con đường tới lớp của Ngô Gia. Mãi tới khi Ngô Gia ăn sinh nhật năm mười tuổi, mới không bị mấy thứ vặt vãnh theo nữa, thầy trò ba người có thể nghỉ ngơi một chút, Trương An Ngạn cũng mới có thể hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt ở trường lớp, không cần vì thường xuyên trốn học mà bị ghi tên.
Ngô Gia cũng dần dần học nhiều hơn, càng học càng giỏi, giờ không còn bị tiểu quỷ dọa sợ bỏ chạy, đụng tới thứ khó đối phó đã có thể tự mình thu phục. Tiểu học nháy mắt trôi qua, sau đó lên cấp 2, cấp 3, đại học, rồi vào xã hội, mãi tới bây giờ vừa đi làm vừa có cuộc sống thu phục ma quỷ, nói chung cũng có thể coi là sống thoải mái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.