Hoàng bước ra khỏi phòng điều trị, thành công hoàn toàn. Bệnh nhân qua được cơn nguy kịch rồi và đang có dấu hiệu phục hồi rất tốt. Nhìn đồng hồ anh biết mình đã làm việc suốt hơn 9 tiếng đồng hồ rồi. Thật quá mệt mỏi.
- Anh hết ca rồi thì phải? Nghỉ ngơi đi. Em nói vậy thôi chứ biết thừa anh sẽ trả lời lại là còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ tôi, tôi không quan tâm đến thời gian hay hết ca gì đâu. - Một cô y tá nói khi thấy Hoàng.
"Anh phải khoẻ thì bệnh nhân mới khoẻ được chứ!" (mình dùng ngoặc kép và chữ in nghiêng để chỉ lời nói được nhân vật nhớ lại ạ)
Hoàng cười, lắc đầu
- Hôm nay tôi sẽ nghỉ ngơi! - Nói xong anh bước ra ngoài.
- Ối phải anh không đấy? - Cô y tá rất ngạc nhiên.
Hiền mệt mỏi cô bước vào phòng ăn, tính ăn gì đó nhưng lại thôi.
- Đại úy Hiền không ăn gì à? Ngồi xuống đây ăn chung với mọi người cho vui. - Một chiến sĩ nói.
- Tôi không..
"Cô phải khoẻ thì bệnh nhân mới khỏe được chứ!"
- Tên điên nhái giọng.. - Hiền lẩm bẩm, bản thân không tự chủ mà cười.
- Đại úy lẩm bẩm gì đấy? Mau ngồi xuống ăn đi! - Đồng chí vừa rồi tiếp tục nói.
- Được rồi phải ăn mới khoẻ được chứ! - Cô nhanh nhảu ngồi xuống lấy khay thức ăn rồi ăn.
Xong khi ăn xong, Hoàng tính sẽ ngủ nhưng anh không ngủ được, anh cảm giác thiếu thiếu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/21-ngay-yeu/2543433/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.