Hoàng cứ chạy theo cô ấy, đến khi anh quá mệt, anh không còn đủ sức chạy tiếp nữa, anh nằm xuống nhắm mắt lại. Cô gái ấy liền tỏ ra lo lắng bước đến chỗ anh, nằm lấy bàn tay anh. Anh bật dậy ôm lấy cô ấy.
- Tôi yêu em!
Cô gái ấy ngẩn ngơ. Trong giấc mơ anh đã nhìn thấy được rõ khuôn mặt của cô ấy, đôi mắt thân thiện, dịu dàng, đôi môi đầy đặn, tất cả mọi thứ tạo nên một khuôn mặt phúc hậu, tràn đầy sự sống, cô đem đến hy vọng cho anh. Cô ấy cười tươi trả lời anh.
- Vậy anh phải cố lên, không được bỏ cuộc, em đợi anh. - Nói rồi cô gái ấy biến mất.
Hoàng hốt hoảng, anh lại đánh mất người anh yêu thương rồi. Người anh co rúm lại, lạnh buốt. Những câu chuyện ám ảnh tuổi thơ của anh lại xuất hiện. Anh hét lên, anh rất sợ. Giọng cô gái ấy lại vang lên trong tai anh "Anh phải cố lên, không được phép bỏ cuộc" giọng nói của cô ấy đã xóa tan tất cả những nỗi sợ kia, rồi anh thấy ở phía cuối của bóng đêm này có một tia sáng loé lên, "Chạy đến phía ánh sáng đó", anh nghe lời cô gái cố gắng hết mức chạy về phía ánh sáng đó.
Linh mở cửa chiếc xe, Linh thấy Thiếu tá nằm một đống ở đó, mới ngày hôm nào Linh vẫn nói chuyện với anh ấy. "Đúng là đời người ngắn ngủi" Linh lắc đầu. Giờ đây, Linh còn phải trở thành y tá bất đắc dĩ chăm sóc cho anh ta. Nhìn Thiếu tá, Linh thắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/21-ngay-yeu/2543425/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.