Hoàng ngồi trong xe thơ thẩn nghĩ về giấc mơ của anh. Anh tỉnh giấc vì nghe được giọng nói yếu ớt của Hiền, cô nói yếu ớt "Em yêu anh" cô ấy nói như đó là lần cuối của cô ấy. Dẫu biết đó chỉ là giấc mơ nhưng anh vẫn không ngừng bận tâm về nó. Anh rất sợ rất sợ. Cánh cửa mở ra. Hoàng nheo mắt. Chung xuất hiện.
- Em đến xem vết thương của anh. Nó sao rồi? - Chung hỏi.
- Ổn cả! Cậu cũng biết tôi cũng là một bác sĩ đấy! - Hoàng lắc đầu ngao ngán.
Chung bước lên xem xét vết thương, nó vẫn ổn. Chung thay gạt.
- Coi bộ anh đang lo lắng cái gì đó?
- Cậu giúp tôi để ý cô ấy nhé!
Hoàng nhìn về hướng xa xăm, từ khi mẹ anh mất anh chẳng còn biết sợ là gì, bây giờ anh đã bắt đầu cảm nhận lại nỗi sợ từ đầu.
- Được rồi! Em sẽ để ý giúp anh! Báo anh tin tốt nhé, ca bệnh nguy kịch đã hết rồi đấy, không ai tử vong, được chuyển xuống phòng bệnh nhẹ! Tin siêu tốt đấy!
Hoàng mỉm cười, anh không dấu được niềm vui của mình, nó trưng bày trên khuôn mặt anh. Chung xong việc và đi. Hoàng lại chìm vào bóng đêm một mình. Cánh cửa bất chợt lại mở ra. Hiền đến thăm Hoàng. Cô giơ lên một gô cháo.
- Chào anh! Khỏe hơn chưa Thiếu tá! - Hiền cảm thấy xấu hổ cho ngày hôm đó, cô đã ngồi đây khóc sướt mướt.
- Thấy em như vậy tôi vui lắm! - Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/21-ngay-yeu/2543423/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.