Dẫu vậy mùa hè năm đó tôi vẫn trở về quê. Trong khoảng thời gian ấy, số 10là thằng duy nhất còn liên lạc với tôi. Thực ra tôi chưa từng coi số 10bạo ngược này là bạn mình, thế nhưng thật kỳ lạ, tôi luôn cảm thấy nónhư một phần chưa được bộc phát trong cơ thể. Gần như tất cả mọi ngườiđều đã rời quê hương, trừ số 10. Có lẽ mảnh đất nơi đây là nguồn cơnmang lại cảm giác an toàn cho số 10. Không chút thấp thỏm lo âu, số 10đã thống trị thị trấn này và có được một thế lực rộng lớn. Nó cực kìthông minh, lại không hề lỗ mãng, từ trước đến nay nó chưa từng đặt têncho bang phái của mình, khi một thằng đệ đặt tên cho nhóm, số 10 lập tức bảo: Mày ngu như lợn thế, mày muốn tao chết hả, chúng ta chỉ là nhữngngười bạn cùng chung chí hướng, mày có hiểu không? Mùa hè tiếp theo tôitrở về số 10 lại vì tôi mà tổ chức một bữa đại tiệc thịnh soạn, nó baocả một quán tôm hùm, dường như bọn tôi đã ăn sạch cả đám tôm hùm dướisông. Số 10 nói: Người này, chính là anh em tốt của tao, khi bọn tao còn nhỏ, nó chính là thánh đấu sĩ, ha ha ha ha ha. Giờ đây, nó vẫn là anhem của tao, ở cái phố huyện này, nó chính là lão nhị.
Tuy chỉ lànhững lời khách khí, nhưng tôi vẫn thấy sự kính cẩn của số 10 sao mà kỳlạ đến vậy. Lúc nào tôi cũng muốn bảo số 10, nơi tao đến học không phảilà học viện quân sự, nên chẳng thể giúp mày chế tạo vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1988-toi-muon-noi-chuyen-voi-the-gioi/2724232/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.