Na Na bảo: Ừm, sau đó thì sao, anh đi rồi chuyện tình cảm cũng qua đi phải không?
Tôi nói: Anh đi học xa cảm thấy đau khổ vô cùng, đôi thi còn nghĩ chẳngthèm học hành gì nữa, cứ thế về quê mà buôn bán sống cho qua ngày đoạntháng, chí ít còn duy trì được tình cảm.
Na Na nói: Ừm, lẽ thường thôi mà, đa phần những kẻ lần đầu biết yêu đều điên cuồng như thế.
Tôi nói: Em không hiểu cảm giác của anh đâu, để tìm được người con gái ấyanh đã mất biết bao nhiêu công sức và thời gian, trong lòng anh, cô ấykhông chỉ đơn thuần là một cô gái.
Na Na hỏi lại: Vậy thì là cái gì?
Tôi nói: Là một biểu tượng.
Na Na nói: Nghiêm trọng vậy.
Tôi đáp: Ừ, rất quan trọng.
Na Na hỏi tôi tiếp: Sau này thì sao?
Tôi nói: Sau này, anh vẫn đi học xa nhà, vậy là đến cái biệt danh Phản Cách Mạng của anh cũng không còn nữa, thực ra anh cũng thích cái biệt hiệunày, bởi nó là của Lưu Nhân Nhân đặt cho. Lưu Nhân Nhân nói gì, anh sẽnói cái đó, khi đó anh còn hoàn toàn không biết tính cách của mình nhưthế nào nữa, mỗi khi ở bên cô ấy anh đều trở nên rối bời. Lưu Nhân Nhânbảo anh: Anh biết không, anh rất giống một người em trai của em, nhưngem lại cần một người anh trai.
Na Na cười khẩy một cái: Ha.
Tôi bảo: Sau lần ấy, mỗi khi gặp và yêu ai anh đều phải diễn, nhưng lạithấy rằng bạn diễn của mình không giống nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1988-toi-muon-noi-chuyen-voi-the-gioi/2724231/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.