Ông ta bảo: Một phần trong USB, một phần lưu trong máy tính của tôi, tất cả có hai phần.
Có lẽ đến khi Mạnh Mạnh trở thành một ngôi sao lớn rồi, cô ấy sẽ cảm kíchvới tất cả những gì tôi đã làm. Còn tôi chẳng nói câu nào, cứ thế biếnmất khỏi thế giới của Mạnh Mạnh. Thực ra phải đến ngày thứ mười hai saukhi Mạnh Mạnh trở về thành phố, tôi mới thực sự có được cái gọi là tựdo. Tôi chọn cách lặng lẽ rời khỏi thành phố không chào hỏi cũng chẳngthông báo cho bất cứ người nào, chẳng muốn mang thứ gì đi cùng, nếu cóthể, tôi bằng lòng gửi lại mảnh ký ức này tại nơi đây. Không phải tôikhông còn quan tâm cô ấy nữa. Trước đây tôi đánh giá cô ấy rất cao, luôn cảm thấy cô ấy có thể trở thành người nổi tiếng, đó là vì tôi bị chìmđắm trong thứ niềm tin nơi sâu thẳm tiềm thức của mình. Cứ theo tìnhtiết trong mấy cảnh quay kém chất lượng kia, Mạnh Mạnh nhất định sẽ nổitiếng khắp Nam Bắc. Có thể khi bạn có một khao khát tươi đẹp nào đó,cuộc sống sẽ biến thành một bộ phim nghệ thuật chẳng hạn. Rất nhiều nămsau, tôi gặp lại cô ấy. Hai chúng tôi bình lặng ăn cùng nhau một bữacơm, cô ấy đã hoàn toàn bị cùm chân tại thành phố này, từ trước đến nayhóa ra cô ấy chưa từng nhận vai diễn tử tế nào, tuổi thanh xuân của côấy đã tiến gần đến hồi kết, lý tưởng của cô ấy cũng đã hoàn toàn bịthiêu rụi, nhưng tôi nghĩ, điều khiến cô ấy càng đau khổ hơn chính là,hai người bạn học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1988-toi-muon-noi-chuyen-voi-the-gioi/2724225/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.