Tôn Tử Hoa ngập ngừng một chút mới nói tiếp: “Còn… chưa rõ.” Hắn ta ngừng lần nữa, rồi lại nói: “Trên Bến Thượng Hải, kẻ dám đầu cơ trong địa bàn Hồng Bang không được mấy ai.”
Suy nghĩ của Cao Kính thay đổi nhanh như cắt, nghĩ thầm lẽ nào là Đỗ Nguyệt Sanh? Nhưng trong lòng cậu ta có rối ren ra sao, bền ngoài vẫn im lìm bất động, chỉ phân phó Tôn Tử Hoa điều tra cho rõ.
Nhưng sự việc không dừng lại ở đó.
Đêm khuya cùng ngày, bến thuyền của Hồng Bang bốc cháy, toàn bộ đội thuyền của Hồng Bang gần như bị thiêu trụi. Bộ mặt Cao Kính dúm dó. Lần trước cậu ta sai người đốt đội thuyền vận chuyển súng của Phạm Văn Cổ cùng lắm chỉ làm mất một phần ba số thuyền của Hồng Bang. Nhưng còn lần này, bọn người kia đã đốt gần như hết sạch toàn bộ đội thuyền.
Năm ca trực đêm do Tôn Tử Hoa quản lý. Chuyện xảy ra, trách nhiệm hắn ta phải gánh rất nặng, đến thở mạnh cũng không dám thở. Cao Kính nhìn lửa bốc cao hừng hực, trong lòng rối bời. Cậu ta rõ có hoài bão, chỉ là không ngờ đâu vừa mới tiếp quản Hồng Bang đã phải đối mặt với biến cố lớn như vậy. Khốn nạn nhất là còn chưa biết đối thủ là ai. Kẻ đó chỉ việc đánh chìm một con thuyền chở đầy dầu, sau đó vứt một muội lửa lên mặt sông ngập váng, vậy là có thể thiêu toàn bộ thuyền trong phạm vi một dặm vuông cháy gần như sạch sẽ.
“Thiếu gia, chúng ta đã thỏa thuận với Đại thương nghiệp đoàn của Pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1930-2/101598/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.