“Woahhhh! Ra đây là nhà anh à!?” Nigi kêu lên khi cùng Fuu bước vào căn trọ nhỏ bé của anh. “Là nhà trọ” Fuu phủ định lại câu nói lúc nãy của cô nàng “Thì cũng là nhà” Bướng bỉnh, Nigi chẳng chịu thua. Đó chỉ đơn giản là một căn phòng nhỏ, còn nhỏ hơn cái phòng khách của cô, mà trông cũng không được đầy đủ lắm. Đơn sơ, và rất ư là đạm bạc. Nhưng nhờ rằng Fuu luôn giữ căn phòng gọn gàng ngăn nắp nên khi nhìn vào, nó không quá là xập xệ. “Em soạn giúp anh mấy bộ đồ trong tủ kia, anh đi báo với bà chủ” Nigi gật gù rồi tức khắc xoăn tay áo lên làm việc. Với cô, đã sống tự lập một mình từ lúc ba mẹ rời đi thì chuyện này như bình thường thôi. Lấy từng chiếc áo cái quần ra, cô gấp lại gọn gàng rồi bỏ vào mấy chiếc bao ni lông đã chuẩn bị trước “Ngăn này là...” Cô ngượng chín mặt khi mở ngăn tủ đồ lót của anh ra. Đúng lúc, anh mở cửa bước vào “Anh về rồi” khiến cô phải bật dậy đi ra chỗ khác, miệng ấp úng “Chỗ đó...anh tự dọn đi nha!” Nhìn tình hình thế kia, Fuu hiểu chuyện, bật cười “Thấy bao nhiêu lần rồi mà vẫn còn ngại à?” “Kệ tôi ahhhh!” Vừa trêu chọc vừa dọn dẹp, không lâu sau cả hai đã hoàn tất việc soạn đồ để dời đi. Hai cô cậu ngồi dựa vào góc tường, thở ra nghỉ ngơi. “Cơ mà, còn cái nệm này...” Nigi chỉ tay vào cái nệm nhỏ ở góc phòng kia, chắc là nệm ngủ của anh rồi. “Cái này, là của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/18-do-bien-thai-tranh-xa-toi-ra/1327632/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.