“Là Gin ư?” Ayman vẫn mang nỗi nghi ngờ cô ấy trong lòng dù chưa có bằng chứng kết luận là do cô. “Cô ấy phải làm thế này cơ à. Nếu là Gin thì, chắc không chỉ đơn giản thế này thôi đâu” Dù gì Ayman, Fuu và cả Gin đều chung lớp, Ayman còn là lớp trưởng, nên tính cách của thành viên trong lớp thế nào, anh cũng hiểu một phần nào đó. Nếu Gin còn đi xa hơn, chắc chắn Fuu sẽ không nhân nhượng nữa, lúc đó thì, quan hệ bạn bè giữa Gin và Fuu sẽ tệ hơn, rồi lúc đó cô ấy còn có thể làm chuyện gì, thật không thể đoán nổi Ôi, đàn bà thật lắm mưu kế. Anh thở dài.
Sáng hôm sau, Ayman đứng sẵn ở cửa ra vào lớp, đợi Gin đi ngang, anh khẽ rót vào tai lời mời “Lát nói chuyện riêng tí” Đúng như anh suy đoán, Gin không hề lo lắng rằng mình bị phát hiện, vẫn hiên ngang cùng Ayman trốn ở một nơi vắng người trò chuyện. “Lớp trưởng đại nhân, sao lại hẹn người ta đến chỗ này chứ? Bộ có chuyện gì khó nói lắm à?” Gin cất lời với vẻ ngượng ngùng đáng yêu. “Ừ, khó nói lắm, kẻo ai nghe thấy gì khổ chết mất” Nhoẻn môi cười, anh đáp bằng một giọng lãng tử vô cùng. “Thế, chuyện gì vậy nhỉ? Tò mò chết được”. Ayman bước tới, mắt đối mắt, không ai chịu thua, anh chậm rãi “Là cậu đúng không?” “Tôi sao cơ?” “Tin Nigi và Fuu ấy” Tưởng rằng khi bị phát hiện, cô ấy sẽ có chút sợ hãi mà rụt ánh mắt lại. Nhưng không, đôi mắt ấy vẫn chăm chăm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/18-do-bien-thai-tranh-xa-toi-ra/1327630/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.