Mọi người bất giác nhìn màn hình máy đo tim. Các bác sĩ lật đật chạy tới bên cô:
-Nhanh lấy máy trợ tim. Chuẩn bị kít.
-Bác sĩ nhịp tim đã bình thường lại rồi a!
Anh mừng rỡ chạy lại ôm lấy cô:-Uyên nhi! Uyên nhi của anh. Em cuối cùng cũng tỉnh rồi.
-Này Bách tổng anh ko nên giành bệnh nhân như thế.
Anh nâng khuôn mặt cô lên, mắt cô liêm diêm mở ra hàng mi động đậy, nháy hai lần rồi mở hẳn ra:-Uyên nhi! Em nhìn thấy anh ko?
-Uyên nhi nghe anh nói ko?
Cô mấp máy đôi môi đỏ mộng miệng kho ran:-Nước! Nước!
-Được được! -anh vội vàng rót cốc nước cho cô, anh nâng đầu cô lên. Anh vuốt ve lưng cô:-Chậm thôi Uyên nhi!
Cô uống nước vừa liếc nhìn anh như dò xem cố nhớ anh là ai:
-Chồng!
Chợt cô thốt ra một từ khiến không gian tỉnh lạnh. Anh vì bị ánh mắt cô dò xét mà run sợ, sợ rằng cô sẽ ghét anh. Nhưng khi cô gọi anh là chồng anh đã run động ôm lấy cô thật chặt như ko muốn buông:-Em mới nói gì vậy Uyên nhi?
-Chồng!
-Phải anh là chồng em. Anh tên gì?
Cô nhìn anh:-Ko biết!
Anh ngạc nhiên tiếp tục hỏi:-Vậy em tên gì?
Cô ngây thơ trả lời:-Vợ của chồng!
Anh rất kiên nhẫn ngồi lại ôm lấy cô:-Phải em là vợ anh em tên là Hạ Kim Uyên nhớ chưa?
Cô lắc đầu:-ko nhớ!
-Vậy em bao nhiêu tuổi?
-Mười chín!
Đó là lúc cô thích anh phải nói là yêu luôn. Và cô đã buộc phải kết hôn với anh.
-Uyên nhi năm nay là năm bao nhiêu?
-2014 ạ!
Anh thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1730-phu-nhan-anh-ve-roi/51607/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.