Anh đưa cô về nhà. Cô mệt mỏi đi lên phòng ngủ. Anh vẫn ở nhà chăm sóc cô.
Cô chỉ nằm trên giường cô ko ngủ cô chỉ suy nghĩ về hai đứa con của mình.
-Lại một đứa nữa ra đi. Mẹ xin lỗi! Mẹ ko đủ sức để mà giữ con ở lại. Ba con ko muốn con. Mẹ xin lỗi, mẹ quá nhu nhược. Mẹ xin lỗi... Huhu... Hic...
Cạch
Cô vội lau nước mắt nhắm nghiền mắt lại. Anh đặt nhẹ khay cơm xuống ngồi xuống bên cạnh cô. Anh cởi áo vest ra ném ra một bên. Anh nắm lấy tay cô:-Uyên nhi xin lỗi em nhiều. Nhưng em phải hiểu là anh yêu em.
Nghe anh nói mà cô như muốn cháy xé lòng. Tình yêu anh dành cho cô là điên cuồng mù quáng hay là sủng ái hóa dại.
Tại sao vậy tại sao tình cảm của họ ko thể đi tới bến đỗ hạnh phúc.
...
Ba ngày sau cô khỏe mạnh. Cô đi ra khỏi nhà đi dạo. Lúc này anh đã đi làm nên ko biết.
Lang thang trên con phố ấy. Một người phụ nữ đẩy xe em bé đi. Đứa bé còn rất nhỏ nằm trong xe nhìn cô mỉm cười. Cô đau lòng. Thèm muốn chết cảm giác làm mẹ.
Ting ting...
Một chiếc ô tô hạng sang dừng lại bên đường. Hắn bước xuống xe:
-Chào thiên thần bé nhỏ!
Cô phớt lời đi khỏi hắn. Hắn lướt đi theo cô. Hai người chỉ lang thang như vậy.
Đến bờ biển... Mặt trời đã lặn... Cô ngồi uống rượu.
-Hic... Tại sao anh ấy ko cần con tôi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1730-phu-nhan-anh-ve-roi/2218116/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.