Nằm mơ cũng ko nghĩ được là anh bây giờ lại đánh cô. Bạt tai anh giáng xuống mặt cô. Cô ôm mặt mình. Sau khi đánh cô anh nổi gân xanh bàn tay lên. Anh cũng đau mà:
-Anh vì em làm bao nhiêu việc tại sao em lại dối anh hả? Em làm vậy xứng với anh ko? Tại sao em cũng là loại con gái hạ tiện như những người con gái kia vậy hả?
Cô trố mắt nhìn anh ko thể tin được anh nói như thế. Anh xúc phạm cô
-Đúng em chính là hạ tiện như vậy ko có ngoan hiền nghe lời tốt đẹp như Bình nhi của anh.
-Em tại sao lại nhắc tới Bình nhi?
-Em nói đúng tim đen của anh đúng ko?Hả? Anh chính là lừa em trước anh yêu Bình Nhi rồi.
Anh tức giận:Đúng vậy. Cô ấy ko có ngang ngượng thiếu hiểu biết như em cô ấy nghe lời hơn em. Anh yêu cô ấy thì sao?
Cô nuốt nước mắt đau đớn nói:-Chia tay đi!
Anh bất ngờ:- em nói gì?
-Em nói mình chia tay đi em và anh ko hợp nhau.
Anh nắm chặt nắm đấm:-Được mình chia tay. Em đi mà tìm hạnh phúc với hắn ta.
Cô cố gạt đi giọt nước mắt:-Tất nhiên sẽ hạnh phúc hơn anh rồi.
Anh vẫn đứng đó tim dù rất đau nhưng anh vẫn mở miệng ra nói chuyện với cô:
-Chúc em hạnh phúc!
-Cảm ơn anh! Nếu anh có đám cưới thì nhớ mời em.
-Tất nhiên!
Cô quay gót rời đi cả bầu trời như sụp đổ. Anh và cô như vậy lại đường ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1730-phu-nhan-anh-ve-roi/2218113/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.